Chương 1529: Chắc Chắn
Chương 1529: Chắc Chắn
Tần Tang cũng không tận lực che giấu, tu vi hiện ra rõ rệt, đương nhiên hai người không dám có chút lãnh đạm nào.
“Bần đạo họ Tần, hôm nay đến thăm quý tông, là muốn bái phỏng một người bạn cũ.”
Vẻ mặt Tần Tang ôn hoà nói.
Đến cửa bái phỏng, không tiện che che lấp lấp, Tần Tang dùng bộ dạng thật của mình.
Thân phận này của hắn từng đắc tội Hắc Xà Sơn thế lực Vu tộc.
Về sau, Tần Tang điều tra nhiều mặt, Lan Đấu Môn cũng không trắng trợn truy nã hắn, có thể thấy được trận phong ba lúc trước kia không lan đến hắn, tại khu vực Nhân tộc cũng không cần phải lo lắng cái gì.
Hai người nghe vậy vẻ mặt buông lỏng, nữ tử tên là Hạ U mở miệng nói: “Không biết bạn cũ của tiền bối là vị sư thúc nào, vãn bối đi truyền tin cho ngài ngay.”
Mặt Tần Tang lộ vẻ vẻ chần chờ nói: “Bần đạo cũng không rõ vị bạn cũ kia lắm, nhiều năm trước có duyên gặp qua một lần, về sau thì hoàn toàn không có tin tức, lần này vừa lúc đi ngang qua Thiên Đạo Tông, nhớ tới vị cố nhân này, chuyên tới để bái phỏng. Bần đạo chỉ biết, vị cố nhân kia họ Ninh, tự xưng thuộc mạch kiếm tu...”
Hắn nói lập lờ nước đôi.
Hai người nghe vậy mặt lộ vẻ khó xử, hỏi: “Không biết vị bạn cũ của tiền bối có tu vi gì?”
“Vậy thì rất khó nói, nhiều năm trước, hắn cũng đã là Kết Đan Kỳ, lấy tư chất của bạn cũ kia, chắc đã Kết Anh rồi cũng nên...”
Tần Tang suy tư chốc lát nói.
Hai người nổi lòng tôn kính, không dám thất lễ, truyền âm thương nghị vài câu, Hạ U cung kính nói: “Vãn bối cũng không tiện xác định thân phận bạn cũ tiền bối. Nếu tiền bối không có việc quan trọng, không ngại theo vãn bối đi Nghênh Khách Phong chờ, vãn bối sẽ đi bẩm báo cho sư thúc, là tiền bối tìm kiếm bạn cũ.”
“Cũng tốt...”
Tần Tang nghe vậy, đi theo Hạ U bay vào trong Thiên Đạo Tông.
Kỳ phong cao vút, sông ngòi ngang dọc.
Thiên Đạo Tông không hổ là đệ nhất đại tông chính đạo Thương Lãng Hải, lúc này thứ Tần Tang nhìn thấy chỉ là một góc của băng sơn, sự tráng lệ trong cảnh sắc của nó không kém hơn Thiếu Hoa Sơn.
Ngẫm lại cũng thấy bình thường.
Thiếu Hoa Sơn chỉ có một vị Nguyên Anh tổ sư là Đông Dương Bá, đặt ở Thương Lãng Hải, tông môn tương tự không phải số ít.
Tiểu Hàn Vực so với Thương Lãng Hải thì càng bé nhỏ, ngay cả Vu Thần đại lục cũng không bằng, càng không nói đến toàn bộ Hải Vực mênh mông.
Hai người rất nhanh thì đi đến Nghênh Khách Phong, Hạ U dàn xếp cho Tần Tang ở trong một căn nhã xá tinh xảo, sai người dâng lên minh trà linh quả, sau đó vội vàng cáo lui.
Tần Tang không có hứng thưởng thức trà, nhìn chăm chú cảnh sắc ngoài phòng, trong lòng miên man bất định.
Thuần Dương Tông tương tự Thiên Đạo Tông, sẽ không sai được.
Thanh Trúc tiền bối bảo mình tới đây tìm người, khẳng định có ý nghĩa sâu xa, có lẽ đã an bài xong từ sớm, chỉ là không biết người kia có thân phận gì.
Không bao lâu, dưới lầu đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Tần Tang quay đầu nhìn qua.
Hạ U quay lại, đi theo sau một thanh niên.
Nhìn đến thanh niên, trong lòng Tần Tang hơi động,
Tu vi của người này sâu không lường được, dường như không kém gì mình.
“Sư thúc, chính là vị tiền bối này, muốn tìm một bạn cũ họ Ninh.”
Hạ U giới thiệu hai người, “Tần tiền bối, đây là Bùi sư thúc...”
Giọng thanh niên họ Bùi trầm thấp, mở miệng nói: “Ngươi đi xuống trước đi, ta tự mình tiếp đãi Tần đạo hữu.”
“Vâng!”
Hạ U khom người lui ra.
Thanh niên họ Bùi tự nhiên ngồi xuống trước Tần Tang dưới ánh nhìn của hắn, tự mình châm trà: “Vừa nãy Hạ U nói không rõ ràng, đạo hữu có thể tỉ mỉ nói một lần, bạn cũ của đạo hữu có gì đặc thù không?”
Nói xong, hai tay thanh niên đưa chén ngọc.
Tần Tang nhìn chăm chú chén ngọc, khói trà bốc lên, biến ảo ngàn vạn, mang theo mấy phần cảm giác sắc bén khó hiểu, tản ra hương trà nhàn nhạt, thấm vào ruột gan.
Lúc này, bản mệnh linh kiếm trong cơ thể hắn lại có dị động.
Thần sắc Tần Tang ngưng lại, đưa hai tay nhận lấy chén ngọc, trong nháy mắt khi chạm tới nó, đầu ngón tay đột nhiên im hơi khẽ run.
Trong chớp nhoáng này, ngón tay Tần Tang giống như hóa thành linh kiếm, kiếm khí bắn ra.
Kiếm khí vô hình.
Khói trà biến hóa gấp hơn, lúc đầu chỉ là hoa, chim, cá, sâu, sau đó là hình ảnh của các loại Thanh Liên Thần Thú, cuối cùng còn biến hóa ra các loại cảnh tượng hùng vĩ khiến lòng người rung động như ánh sao, lôi đình.
Trong lúc này.
Kiếm ý bộc phát, tới cũng nhanh, đi gấp hơn.
Vù!
Trong chốc lát, khói trà đột nhiên tản đi, không đấu vết.
Thanh niên hơi biến sắc mặt, buông ra chén ngọc.
Bên trong nhà nhỏ đều là phàm vật, trừ nước trà sóng xanh, lại không có vật gì khác chịu ảnh hưởng.
Chén ngọc hoàn hảo không chút tổn hại.
Tần Tang uống một hơi cạn sạch, nước trà ấm áp, răng má lưu hương.
‘Ầm!’
Tần Tang thả chén ngọc xuống, nhìn chăm chú thanh niên, “Ta nên gọi ngươi là Bùi đạo hữu, hay là Ninh đạo hữu?”
Trận giao phong ngắn ngủi, chỉ giới hạn trong khói trà.
Thắng bại cũng không quan trọng.
Tần Tang có thể cảm ứng được rõ ràng, kiếm thuật của thanh niên rất là quen thuộc, không khác gì tâm đắc của Thanh Trúc tiền bối.
“«Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương», đạo hữu có thể tu luyện công pháp này tới cảnh giới như vậy!”
Thanh niên luôn miệng cảm khái, chắp tay thi lễ nói: “Bùi cũng được, Ninh cũng thế. Lúc không người, đạo hữu vẫn là xưng ta là Ninh đạo hữu đi, tại hạ Ninh Vô Hối!”
Tần Tang nghe vậy mắt sáng lên, người này ngay cả «Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương» cũng biết, chắc chắn có quan hệ không ít với Thanh Trúc tiền bối, rốt cuộc tìm được chính chủ.
Không nghĩ tới sẽ dễ dàng như vậy.
Người này lại ngay tại Nghênh Khách Phong, phụ trách việc này, quả nhiên là sớm đã an bài xong, trách không được Thanh Trúc tiền bối lại chắc chắn như thế.