Chương 1533: Hoa Rơi Hữu Ý Nước Chảy Vô Tình
Chương 1533: Hoa Rơi Hữu Ý Nước Chảy Vô Tình
Sau đó, hai người liền giao lưu một phen tâm đắc tu luyện « Thiên Yêu Luyện Hình », trò chuyện đến vui vẻ.
Một tu tiên giả, một hậu duệ Giao Long, có khác biệt rất lớn với việc thông hiểu công pháp, ai cũng có sở trường riêng, sau một phen luận đạo đó ai cũng đều có lợi.
“Nếu không cần đi vùng đất phong ấn, bần đạo cũng sẽ không làm phiền nhiều nữa.”
Tần Tang khom người nói.
Tiếp theo, hắn lại nghĩ tới đến một chuyện, lấy ra Huyền Giáp Phù trong Thiên Quân Giới, “Hơn mười năm sau, Thất Sát Điện sắp xuất thế, Cửu Phượng Vương đánh vào Trường Linh trong nội điện, ta nghi ngờ rất có thể nàng sẽ còn dẫn người vào Thất Sát Điện. Đạo hữu có biện pháp dung nhập tinh huyết của ta vào Huyền Giáp Phù hay không? Nếu như gặp phải tình huống tương tự, có thể còn chỗ giảng hòa...”
Tần Tang cũng là lo trước tính sau.
Không ai biết rằng kẻ lẻn vào Nội Hải Yêu Vương có bao nhiêu, mưu đồ cái gì.
Hắn nghi ngờ có khả năng không chỉ một Cửu Phượng Vương.
Lỡ như gặp phải Yêu Vương khác ở Thất Sát Điện, lần này lại không có Nguyên Chúc che giấu giúp hắn.
Nguyên Chúc đi qua đi lại, trầm tư thật lâu, lắc đầu nói: “Những Huyền Giáp Phù này chính do Giao Vương tự mình luyện chế, mặc dù ta có hữu ý vô ý thám thính qua một ít, nhưng thực ra không biết nhiều, vọng động cấm chế sẽ dễ dàng phá hủy bản thể của Huyền Giáp Phù. Muốn dùng loại biện pháp này mê hoặc ánh mắt Yêu Vương, chỉ sợ rất khó làm được.”
Tần Tang có chút thất vọng, nhưng cũng hiểu rõ loại chuyện này không thể cưỡng cầu.
Hắn thu hồi Huyền Giáp Phù, muốn cáo từ.
Nguyên Chúc do dự một chút, đột nhiên nói: “Nếu như đạo hữu lo lắng sẽ bị Yêu Vương nhìn thấu, ngược lại là ta có một biện pháp, có thể làm cho bọn họ sợ ném chuột vỡ bình, không dám tùy ý ra tay với đạo hữu.”
Tần Tang nghe vậy vui mừng, “Mời đạo hữu nói.”
“Chỗ ta có một bí thuật vô danh vô tình lấy được, đạo hữu từng tu luyện « Thiên Yêu Luyện Hình », trên thân mang theo yêu khí cực kỳ tinh thuần, thi triển bí thuật này rất có thể làm cho Yêu Vương ngộ nhận đạo hữu cũng là đại yêu hóa hình. Rốt cuộc, Cửu Phượng Vương bọn họ đến từ Yêu Hải, không hiểu rõ thế lực Yêu tộc ở Thương Lãng Hải. Ở chỗ này đông đảo địch vây quanh, bọn họ trông thấy đồng tộc thì lôi kéo còn không kịp, chắc chắn sẽ không tùy tiện đắc tội. Ổn định cục diện rồi, đạo hữu liền có thể tùy thời thoát thân.”
Nguyên Chúc vừa nói vừa lấy một ngọc giản ra, giao cho Tần Tang.
“Môn bí thuật này chỉ có thể dùng để phô trương thanh thế, ngụy trang thành tu vi Hóa Hình Kỳ, trừ cái đó ra, cũng không có chỗ dùng gì. Thời điểm thi triển bí thuật không thể vọng động chân nguyên, một khi xuất thủ sẽ lộ tẩy ngay lập tức. Loại khác biệt chút xíu này chỉ có Yêu tộc chúng ta mới có thể phát giác được, không có hiệu quả với tu sĩ Nguyên Anh trong tu tiên giả. Mặt khác, có thể lừa gạt được ánh mắt Yêu Vương hay không thì vẫn là ẩn số, đạo hữu không nên sơ suất.”
Tần Tang thôi động thần thức, nhìn nội dung trong ngọc giản.
Quả nhiên như Nguyên Chúc nói, là một quyển bí thuật gân gà.
Sau khi thôi động, chỉ có thể để cho yêu khí trên thân xảy ra biến hóa kỳ dị nào đó, tương tự đại yêu hóa hình, thâm thúy nội liễm, khiến người ta nhìn không thấu, nhưng không thể đề thăng chút xíu thực lực nào.
Rất dễ bị nhìn thấu.
Cho dù như thế cũng vẫn có thể xem là một biện pháp.
“Đa tạ Nguyên đạo hữu.” Tần Tang thu hồi ngọc giản, quyết định tìm thời gian nắm giữ môn bí thuật này.
Nguyên Chúc cười ha ha, “Nếu đạo hữu có thể làm cho Cửu Phượng Vương bọn họ gặp phải một chút phiền phức, cũng coi như là báo thù cho Nguyên mỗ.”
...
Tạm biệt Nguyên Chúc, Tần Tang trở lại Nội Hải.
Thời gian mười năm, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Điều hắn phải làm là tận lực chuẩn bị cho hành trình Thất Sát Điện lần tiếp theo, đồng thời thu thập một ít tài nguyên, sau khi trở lại Tiểu Hàn Vực cũng có thể dùng đến.
“Vẫn là đi Yêu Hải đi...”
Tần Tang suy tư một phen, đưa ra quyết định.
Tiếp tục lĩnh hội Sát Phù, cũng cần phải đi Yêu Hải chém giết yêu thú.
Mười năm này, coi như là đặt nền móng cho tương lai.
Nhưng mà, Tần Tang không trực tiếp đi tới Thiên Hưng Thành, mà lại lượn quanh một đoạn đường rất dài, đi một chuyến tới Lăng Xuân Đảo trước.
Lăng Xuân Đảo là nơi đặt sư môn của tỷ muội Vương thị, lúc trước các nàng bị mình liên lụy, mai danh ẩn tích, không biết bây giờ thế nào.
Mặc dù Thiên Phong Đảo đã bị hủy diệt, nhưng nguy cơ cũng chưa được giải trừ hoàn toàn.
Tần Tang nói bóng nói gió, nghe ngóng kết quả chiến đấu ở Thiên Phong Đảo từ Ninh Vô Hối, biết được mấy hôm nay bên trong Thiên Đạo Tông cũng dồn dập đồn đại, không có kết luận, không ai biết kết cục của Mưu lão ma là gì.
Nếu Mưu lão ma bị tru sát tại chỗ, sao hai đạo chính ma không chiêu cáo thiên hạ, chấn nhiếp quần hùng?
Nhất định có ẩn tình trong đó.
Diện tích Lăng Xuân Đảo không lớn, phong cảnh như tranh.
Thực ra sư môn của tỷ muội Vương thị chỉ là môn phái nhỏ bất nhập lưu, nếu không thì tỷ muội Vương thị cũng không cần phải mới Trúc Cơ Kỳ đã đi liều mạng ở Yêu Hải, đổi Sát Yêu Đan.
Sinh hoạt trên Lăng Xuân Đảo cũng đều là phàm nhân.
Sau khi Tần Tang lên đảo, dựa theo tin tức trước đó tỷ muội Vương thị để lại, đi qua vài toà thành trì của phàm nhân, tìm được sư môn các nàng bên trong một sơn mạch hiểm yếu mà phàm nhân khó có thể với tới.
Hai núi giáp ranh, nước sông róc rách.
Trước mắt là một cảnh tượng tú mỹ.
Tần Tang đứng trên một đỉnh núi, dùng thần thông Thiên Mục quét qua, liền dễ dàng phát hiện khác biệt của nơi này.
Bóng hắn chợt lóe, rơi vào một vách đá, đưa tay ấn nhẹ chân nguyên tràn vào bên trong vách đá.
Sau một khắc, cấm chế ẩn giấu trong vách đá bị khuấy động.
Đình trúc.