Chương 1564: Bách Bảo các
Chương 1564: Bách Bảo các
"Đại sư huynh! Hồng sư tỷ!"
Tố Nữ bay hạ xuống, đứng trên cồn cát, thu liễm tâm tình, thay đổi thành khuôn mặt tươi cười.
"Không ngờ gặp hai ngươi trước."
Hai đạo nhân ảnh tuần tự rơi xuống trước mặt Tố Nữ.
Trong đó có một lão giả, lúc trước trong thí luyện Huyền Băng Nguyên, một trong hai người nhanh chóng tìm thấy nàng, lão giả râu dài này.
Một người khác là một nữ tử vũ mị, bề ngoài nhìn như khoảng ba mươi, dáng người xinh đẹp, phong vận cực giai.
Khí tức hai người ổn định, thần sắc tự nhiên.
Tu vi của hai người bọn họ đã đạt đến Kết Đan hậu kỳ, hơn nữa còn nằm trong hàng ngũ cao thủ, khi hai người liên thủ chỉ cần không bị thú triều vây khốn, thì cơ bản không cần lo lắng an nguy của mình.
So sánh với bọn họ, Tố Nữ nhìn chật vật hơn nhiều.
Nàng một lòng muốn đi đến Bách Bảo các trước những người này, chân nguyên tiêu hao nhiều, khi thụ thương cũng chỉ phục dụng đan dược cưỡng ép áp chế, không có thời gian tĩnh tâm khôi phục chữa thương.
Y phục cũng cháy đen nhiều chỗ, lôi thôi lếch thếch.
Nhìn thấy dáng vẻ của Tố Nữ, hai người vô cùng kinh ngạc.
Lão giả râu dài cau mày nói: "Sư muội, muội sao lại thụ thương nặng như thế, chẳng lẽ gặp tu tiên giả khác rồi?"
Thương thế của Tố Nữ lúc thí luyện Huyền Băng Nguyên, đã sớm khỏi hẳn, chỉ cần cẩn thận tự bảo vệ bản thân, chờ những người khác tới hội hợp, hẳn sẽ không chật vật như vậy mới phải.
Nữ tử vũ mị nheo khuôn mặt, cười khanh khách nói: "Là tài tuấn nhà ai nhìn trúng tiểu sư muội của chúng ta, theo đuổi không rời? Ta đã sớm nói, tiểu sư muội ta thấy đã yêu, may mắn minh chủ đại nhân đã dự kiến trước, không cho tiểu sư muội đi lịch luyện bên ngoài, bằng không những thanh niên tài tuấn kia sẽ điên cuồng hay sao."
"Tiểu sư muội cũng không tu luyện mị công, người tu đạo như chúng ta, nào có người không chịu nổi như ngươi nói?"
Lão giả Râu dài bất đắc dĩ, dạy dỗ vũ mị nữ tử một câu, nghiêm mặt nói: "Có thể đi vào đạo thí luyện cuối cùng, đều không phải kẻ vớ vẩn, thực lực tiểu sư muội xác thực phải kém hơn một chút. Đừng quên Tam sư đệ, thực lực của đệ ấy giữa chúng ta cũng đứng hàng đầu, sau khi tiến vào bí cảnh thí luyện đã mất tích, đến nay bặt vô âm tín."
"Đều do tu vi tiểu muội thấp, thực lực không đủ, những Hỏa Linh vừa lúc khắc chế công pháp của muội, lại có thể sai khiến hung thú, may mắn Đại sư huynh và Hồng sư tỷ kịp thời đuổi tới, nếu không tiểu muội thật không biết còn có thể kiên trì bao lâu."
Hai má Tố Nữ đỏ lên, mặt mũi tràn đầy xấu hổ nói.
Đúng như nữ tử vũ mị nói vừa thấy đã yêu, ai có thể nghĩ đến, Tam sư đệ trong miệng bọn họ, đã chết trong tay người như vậy?
"Đại sư huynh không cần lo lắng, người hiền như Tam sư đệ tự có thiên tướng, có thể đệ ấy đã gặp chuyện ngoài ý muốn nên chậm trễ. Bất quá, ngoại trừ Tam sư đệ, chúng ta đều thành công tiến đến đạo thí luyện cuối cùng, chỉ chờ các sư đệ khác hội hợp, cũng đủ hoàn thành mệnh lệnh của sư tôn."
Nữ tử vũ mị khuyên lơn.
Nghe được lời nói này, trong lòng Tố Nữ bỗng nhiên xiết chặt.
Mệnh lệnh của sư tôn từ trong miệng nữ tử vũ mị, nàng hoàn toàn không biết.
Chỉ một thoáng, Tố Nữ như rơi vào hầm băng.
Mình vẫn luôn bị lừa gạt!
Tố Nữ âm thầm nắm chặt song quyền, cưỡng chế sự bất an nồng đậm, tránh để hai người phát hiện dị dạng.
"Đại sư huynh, chẳng lẽ sư tôn có chuyện quan trọng sao, cần chúng ta đi làm? Vì sao không nói cho ta biết?"
Tố Nữ hơi nhíu song mi, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc.
Nữ tử vũ mị cũng một mặt bất mãn, tức giận nói: " Không chỉ tiểu sư muội, nếu Đại sư huynh không nói cho ta biết, ta cũng không biết chút nào. Mà lại, Đại sư huynh hiện tại vẫn không muốn thổ lộ tình hình thực tế, giấu diếm sít sao."
Lão giả râu dài chống đỡ không nổi, cười khổ nói: "Không phải huynh cố ý giấu diếm các ngươi, kì thực sư tôn đã nghiêm lệnh, huynh không dám bất tuân. Trước khi đi, sư tôn liên tục căn dặn, chuyện này can hệ trọng đại, không thể tiết lộ mảy may, phòng vạn nhất ngay cả các ngươi cũng không thể nói. Hai vị sư muội yên tâm, đợi lát nữa các sư đệ khác đến hội hợp, ta sẽ nói cho các ngươi biết."
Nữ tử vũ mị thấy Đại sư huynh quyết tâm như vậy, nên không ép hỏi nữa, cười ha hả nói: " Vậy nhanh hành động đi! Ta ngược lại muốn xem, bên trong bí cảnh thí luyện này, ngoại trừ Địch Hồn Dịch, thì còn vật nào có thể lọt vào pháp nhãn của sư tôn."
Ba người hoá thành độn quang, tiếp tục đi đường.
"Nghe nói nơi này vốn là bí cảnh tồn tại trong nội điện, do các vị tiền bối nhân tộc cải tạo thành các đạo thí luyện. Bên trong cất giấu trọng bảo thượng cổ chưa bị phát hiện, cũng có khả năng..."
Lão giả râu dài vừa đi vừa nói.
Lão ngóng nhìn phương hướng Bách Bảo các, dừng một chút lại nói: "Chúng ta không thể trực tiếp đi đến Bách Bảo các, sư tôn nói qua, động tĩnh có thể sẽ rất lớn, dễ dàng kinh động những người khác. Trước tiên tìm một chỗ ẩn núp gần Bách Bảo các, chờ các sư đệ tới. Trước khi chúng ta tranh đoạt Địch Hồn Dịch, phải làm xong chuyện này."
Tố Nữ không nói một lời, ý niệm trong đầu chuyển nhanh.
Mệnh lệnh của sư tôn, không biết có liên quan đến mình hay không?
Đây chẳng lẽ chính là nguyên nhân mình bất an?
Nàng bị Đại sư huynh và nữ tử vũ mị bảo hộ ở giữa, thực lực của hai người mạnh hơn nàng, rất khó giống như đánh lén Tam sư huynh tính kế bọn họ.
Thời điểm sắp đến Bách Bảo các, lại thêm một vị sư huynh tìm tới, Tố Nữ biết mình không còn cơ hội nữa…
Bách Bảo các.
Nơi hạch tâm của bí cảnh thí luyện, cũng là chỗ cuối cùng của thí luyện .
Trong Linh Thủy vực Tần Tang vượt mọi chông gai.
Hắn nhanh chóng thuần thục ứng đối Linh Thủy Thiềm tập kích, thủy linh và hung thú không cách nào trở ngại hắn mảy may, một đường nhẹ nhõm hơn những người khác nhiều.
Tốc độ tự nhiên người khác không cách nào so sánh được.
Phi độn không biết bao xa, trong tầm mắt cuối cùng mơ hồ xuất hiện một ngọn sơn ảnh, đâm thẳng Vân Tiêu, nhìn từ xa có thể thấy, chỗ Bách Bảo các toạ lạc.
Rốt cuộc đã xác định được vị trí của mục tiêu, khóe miệng Tần Tang hơi vểnh lên, ngự kiếm bay thẳng đến ngọn sơn ảnh kia.
Không bao lâu, Tần Tang bay đến bờ Linh Thủy vực, khi đặt chân lên lục địa, mới nhìn rõ ràng hơn.
Ngọn núi kia cực kì hiểm yếu, ngọn Thạch Phong nhìn như một thanh kiếm đá, còn có một vệt lục sắc giữa khe đá.
Một thềm đá màu trắng được xây quanh thân núi, xoắn ốc hướng lên, từ chỗ này có thể thấy rõ ràng.
Trên đường đi, xây xen vào nhau nhiều thạch đình, ban công, chẳng biết bao nhiêu năm không có nhân khí, hiển thị rõ cảnh hoang vu đầy cô độc.
Cuối thềm đá nối liền đỉnh núi, đi thẳng đến trước một tòa lầu các, phi thường nổi bật.
Lầu các kia chính là Bách Bảo các!
Tần Tang đứng trên đỉnh núi của một ngọn núi khác, trông về phía Thạch Phong nơi xa, nhìn bốn phía chung quanh, không nhìn thấy một bóng người, không bất ngờ phát sinh vấn đề nào, thầm nghĩ bản thân đến đây đầu tiên.
Nếu muốn đi Bách Bảo các lấy bảo, hắn có thể tùy ý lựa chọn bảo vật, đáng tiếc hiện tại vẫn chưa tới thời điểm Địch Hồn Dịch hiện thế.
Hắn ước định với Trà Vi, hội hợp tại thạch đình trên ngọn Thạch Phong.
Tần Tang không chần chờ nữa, tiếp tục đi đường, không bao lâu đi đến chân núi.
Thạch Phong vô cùng an tĩnh, không thấy một bóng người.
Tần Tang dọc theo thềm đá đi lên, đi tới thạch đình mà Trà Vi ước định. Không dừng lại, để lại một dấu ấn sau đó tiếp tục đi lên.
Thời gian còn nhiều, hắn nghĩ nên đi xem Bách Bảo các trước.
Vốn tưởng rằng khi đến đỉnh núi còn phải trải qua một phen trắc trở, không ngờ trên thạch phong không có thủ hộ thú, Tần Tang tuỳ tiện đi đến trước Bách Bảo các.
Bên trong lầu các bị một màn sáng cách trở, không biết loại cấm chế cường đại nào.
Tần Tang đứng vững quan sát chốc lát, thăm dò chung quanh, xác định nơi này không nguy hiểm, khi phát hiện có thể tự do đi vào màn sáng cấm chế, hắn liền cất bước đi vào.