Chương 1565: Liên lạc
Chương 1565: Liên lạc
Bảo quang bắn bốn phía.
Không gian bên trong lầu các toàn bộ trống không.
Lúc này, bên trên hư không nổi lơ lửng từng quang cầu, bên trong mỗi một quang cầu đặt một kiện pháp bảo.
Phi kiếm phổ biến nhất, cũng có pháp bảo bàng môn kiểu dáng khác nhau.
Trong đó, còn có một bộ phận pháp bảo rõ ràng bị tổn hại, chính là tàn cổ bảo.
Tần Tang đứng ngay cửa, đánh giá pháp bảo trong quang cầu.
Lấy nhãn lực luyện khí sư của hắn, đại khái có thể nhìn thấu một hoặc hai bảo vật, nhưng những tàn cổ bảo kia thì không thể nhìn thấu, nhìn giống như Hồng Nguyên sa, rất có diệu dụng, nhưng uy năng còn thừa không nhiều, sử dụng một vài lần sẽ tự hủy.
Hắn vươn tay, dễ dàng kéo một quan cầu đến.
Nhìn một hồi, Tần Tang lắc đầu.
Bởi vì không cách nào vận dụng thần thức, hắn cũng khó phán đoán chính xác phẩm giai của pháp bảo.
"Ồ? Ngươi lấy sợi dây xích kia đến đây, cho ta xem một chút…"
Bạch đột nhiên lên tiếng.
Ánh mắt Tần Tang quét quanh, ngoài ý muốn phát hiện, Bạch chỉ kiện pháp bảo kia, lại không phải tàn cổ bảo, mà là một kiện pháp bảo hoàn chỉnh.
Pháp bảo hoàn chỉnh trong Bách Bảo các, đều do các vị tiền bối luyện chế lưu lại trong bí cảnh thí luyện, những pháp bảo này không cùng thời với Bạch, sao Bạch lại cảm thấy hứng thú bảo vật này?
Trong lòng Tần Tang hiếu kì, cách không kéo quang cầu đến.
Dây xích to như cánh tay trẻ con, bề ngoài xấu xí, toàn thân đen nhánh, ảm đạm vô quang.
Nhưng nó đã tồn tại trong Bách Bảo các, khẳng định có đạo lý riêng, không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá.
"Đạo hữu biết bảo vật này?"
Tần Tang hỏi.
Bạch trầm mặc một hồi lâu, ngữ khí nghi hoặc nói: "Nhìn hơi quen mắt, trước kia dường như đã gặp qua pháp bảo có bề ngoài tương tự, nhưng lại không nhớ rõ… Có thể trùng hợp ngẫu nhiên."
Sau đó, Bạch Hắc cười hắc hắc nói: "Ngươi nhìn trúng kiện pháp bảo kia, có muốn ta thử một lần, giúp ngươi mang đi hay không?"
"Được rồi, Bách Bảo các sao lại có sơ hở lớn như vậy?"
Tần Tang lắc đầu tiếp tục nói: "Ngươi có thể theo ta tiến vào thí luyện, đoán chừng liên quan đến Thiên Thi Phù, bị xem như một bộ luyện thi của ta. Ngươi lấy pháp bảo đi, cuối cùng vẫn sẽ tính lên đầu của ta. Vạn nhất bởi vậy bỏ lỡ Địch Hồn Dịch, vì nhỏ mất lớn. Nơi này không còn gì để xem, chúng ta hãy quay trở lại…"
Cho dù pháp bảo tốt, cũng kém Ô Mộc kiếm và Thập Bát Ma Phiên, không đáng phải mạo hiểm.
Tần Tang quay người rời đi, tìm một chỗ bí mật tĩnh tọa điều tức, kiên nhẫn chờ đợi Trà Vi.
… …
Một nơi nào đó cách xa Thạch Phong.
Trong một sơn động bí ẩn.
Đám người Tố Nữ đứng tại cửa hang, nhìn Bách Bảo các nơi xa xa.
"Đã có mấy đạo độn quang tiến vào Thạch Phong. Trong những thí luyện trước, tốc độ của bọn họ còn nhanh hơn chúng ta. Hầu hết những người này là đệ tử chân truyền của các phái, biết Địch Hồn Dịch tồn tại. Nhiều người tranh đoạt Địch Hồn Dịch như vậy, có thể nghĩ trận chiến kịch liệt cỡ nào."
Nữ tử vũ mị nghiêm túc, quay đầu nhìn lão giả râu dài: "Đại sư huynh, chúng ta còn phải đợi bao lâu? Nếu không chuẩn bị sớm, muội lo lắng không thể cạnh tranh với bọn họ. Hơn nữa hai tên kia, làm việc bá đạo, nói không chừng hai người đó sẽ liên thủ bài trừ chúng ta."
"Không vội, thời gian Địch Hồn Dịch xuất thế còn nhiều, đợi thêm một nén nhang. Nếu như Tả sư đệ chậm chạp không đến, chúng ta sẽ không chờ đệ ấy nữa."
Lão giả râu dài nói.
Đám người im lặng không nói, lẳng lặng nhìn phương hướng Thạch Phong.
Rất nhanh, thời gian một nén nhang đã qua.
Người tên Tả sư đệ vẫn chưa đến.
"Đi thôi!"
Lão giả trầm giọng nói một câu, dẫn đầu bay khỏi sơn động, những người khác theo sát phía sau.
Phương hướng đám người ly khai, không phải đi Bách Bảo các, mà đi theo hướng ngược lại, đám người phi độn một lúc lâu cuối cùng ngay cả Thạch Phong cũng không nhìn thấy, tìm tới một thâm cốc, mới ngừng lại.
"Trước khi đi Sư Tôn lệnh chúng ta, khi tiến vào đạo thí luyện cuối cùng, phải hợp lực thôi động lệnh bài này…"
Lão giả râu dài không tiếp tục giấu diếm, lấy từ Giới Tử Đại một lệnh bài, nhìn bề ngoài giống lệnh bài trong tay Đông Cực Minh Chủ như đúc.
"Thực lực Tả sư đệ bằng ta, cho nên trong tay đệ ấy cũng có một tấm lệnh bài. Bất quá, hai người bọn ta hoàn toàn không biết lệnh bài này có tác dụng thế nào, chỉ thử qua mới biết được…"
Những người khác liếc nhìn nhau, sau đó nhìn lệnh bài chằm chằm, nhìn không thấy manh mối nào, chỉ có thể theo lệnh làm việc.
"Bày trận thi pháp!"
Lão giả râu dài hạ lệnh, đám người phân công, công việc bắt đầu lu bù lên.
… …
Một chỗ khác trong bí cảnh thí luyện.
Nhiệt độ nơi này nóng dị thường, bụi mù cuồn cuộn che kín bầu trời, nhưng cực kỳ sáng ngời chói mắt, tạo thành một thế giới tràn đầy nham thạch nóng chảy.
Dung nham tuôn trào, nhấc lên sóng lớn màu xích hồng, thỉnh thoảng còn có hỏa linh bay lên, bơi lội bên trong dung nham, vô luận hình thể hay thực lực, hỏa linh mà Tố Nữ tao ngộ xa xa không bằng.
Càng đáng sợ hơn, hư không trên dung nham, hiển hiện nhiều khe nứt không gian đang giao thoa tung hoành, thậm chí đang chậm rãi du động, hình thành một đại hung địa.
Tại chỗ nguy hiểm như vậy, lại có một hòn đảo hoang, không bị dung nham nhấn chìm hay bị khe nứt không gian thôn phệ.
Trên đảo hoang, một lão giả áo xám mặt mũi hiền lành đang ngồi xếp bằng, dường như đang nhập định tĩnh tu.
Khí tức lão giả mịt mờ.
Trong dung nham nóng chảy phụ cận có hỏa linh đang bơi lội, vậy mà không phát giác sự tồn tại của người này.
Nếu người khác nhìn thấy cảnh tượng thế này, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể phát hiện, lúc trước trên quảng trường bên ngoài đại điện, lão giả này từng đứng phía sau Đông Cực Minh Chủ, khi đại điện mở, lão cũng lựa chọn tiến vào nội điện như các tu sĩ Nguyên Anh khác.
Lão giả tĩnh tọa trên đảo hoang, không nhúc nhích, nhìn như không thấy nguy hiểm chung quanh, tựa hồ cũng không nóng nảy thoát thân khỏi bí cảnh thí luyện.
Không biết qua bao lâu, lão giả bỗng nhiên mở hai mắt, song đồng lóe lên tinh quang, trở bàn tay lấy một vật, hình dạng như lệnh bài.
Lúc này, đám người Tố Nữ bận rộn đã gần kết thúc, một đại trận kỳ lạ thành hình, phạm vi cực lớn, phức tạp dị thường, cơ hồ bao phủ toàn bộ thâm cốc.
Lão giả râu dài hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Bắt đầu đi!"
Vừa dứt lời, lão giả ném lệnh bài trong tay đến hư không bên trên đại trận.
Những người khác đứng sau lưng lão giã, ngẩng đầu nhìn lệnh bài.
Tố Nữ nhìn bóng lưng lão giả, trong mắt hiện lên một tia gấp gáp, nhưng đám người tráng hán đứng bên cạnh nàng, thực lực mỗi người mạnh hơn nàng, nàng căn bản không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Định!"
Lão giả râu dài hét lớn, nhấc tay điểm lện bài một chỉ.
Lệnh bài dừng trên không trung, ngay vị trí trung tâm của đại trận.
Đại trận bị kích hoạt, vô số phù văn lấp lóe, quang mang lưu chuyển.
"Ầm ầm…"
Mặt đất rung động.
Nếu không phải nơi này đủ bí mật, khẳng định sẽ bị người phát hiện.
Phù văn trên linh trận điên cuồng bay lên không trung, dung nhập vào trong lệnh bài, lệnh bài theo đó chấn động kịch liệt, bắt đầu phát sáng, hơn nữa càng lúc càng sáng ngời chói mắt, chiếu sáng toàn bộ thâm cốc.
Trong lòng mọi người lo lắng bất an, gắt gao nhìn chằm chằm lệnh bài biến hóa.
Cùng lúc đó.
Trên đảo hoang.
Lệnh bài trong tay lão giả hơi sáng lên, chập chờn như ánh nến yếu ớt, lúc sáng lúc tối.
Sắc mặt lão giả vui mừng, nhanh chóng thi pháp.
Trong nội điện, bên dưới Tiên Cấm.
Tấm lệnh bài trong tay Đông Cực Minh Chủ khẽ run, đánh thức vị minh chủ này.
Đông Cực Minh Chủ giơ lệnh bài lên quan sát một lát, khóe miệng hơi vểnh lẩm bẩm: "Chủ Tế Đài chỉ Nguyên Anh mới có thể giải phong, đem giấu trong thí luyện Kết Đan kỳ, thì xem như vạn vô nhất thất hay sao?"