Chương 1566: Lén qua
Chương 1566: Lén qua
Ba lệnh bài kỳ dị hô ứng lẫn nhau.
Đông Cực Minh Chủ mặc cho lệnh bài lơ lửng trước người, bờ môi khẽ nhúc nhích, tay bấm ấn quyết, lăng không ấn xuống.
Hư nhận phiêu phù chung quanh hơi sáng lên, phóng lên tiên cấm.
Sau một khắc, Đông Cực Minh Chủ quát khẽ một tiếng, khuôn mặt nổi đầy gân xanh, tướng mạo hơi dữ tợn, khí thế bỗng nhiên biến đổi, sau lưng hiển hiện một bóng ma.
Trong chớp mắt, bóng ma lại huyễn hóa thành một hình bóng cổ ma ba đầu sáu tay!
Ma ảnh hơi hư ảo, hung diễm ngập trời.
Cùng lúc đó, Đông Cực Minh Chủ nhấc tay lấy một vật lớn chừng bàn tay, hình dạng vật này như một bức ma tượng ba đầu sáu tay quỷ dị.
Ma ảnh lóe lên, dung nhập vào bên trong ma tượng.
Chỉ nghe một tràng ken két bạo hưởng, ma tượng biến lớn sống lại, biến thành một cổ ma chân chính, trong đôi ma nhãn mang theo hung quang ngập trời, làm cho người sợ hãi.
Hai cái đầu của ma tượng chuyển động, ngẩng lên nhìn Tiên Cấm bên trên không trung, một cái đầu khác thì nhìn xuống Đông Cực Minh Chủ, ánh mắt lấp loé không yên.
Trong lòng Đông Cực Minh Chủ căng thẳng, khi bị ma tượng nhìn chằm chằm, trên thân lại có cảm giác nhói nhói.
Gã ẩn ẩn cảm nhận được, ma tượng có thể sẽ không hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của mình, có khả năng thoát ly khống chế.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Đông Cực Minh Chủ trầm xuống, nhanh chóng sử xuất một đạo niệm quyết, sau đó kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt bỗng nhiên trở nên tái nhợt dị thường. Tiếp lấy há mồm phun một cỗ tinh huyết, bày trên thân ma tượng một đạo Huyết Cấm, mới chân chính khống chế bảo vật này.
"Phá!"
Đông Cực Minh Chủ nhấc tay chỉ Tiên Cấm trên không trung.
Lúc này, hư nhận do linh trận huyễn hóa đã chạm vào hào quang Tiên Cấm.
Hào quang xuất hiện ba động nhỏ bé.
Phạm vi hư nhận bao trùm rộng lớn, bao phủ toàn bộ Tiên Cấm trên đỉnh núi vào trong.
Hào quang Tiên Cấm rung chuyển, bên trong nhanh chóng hiển hiện phù văn huyền ảo.
Những hư nhận này, phảng phất như thăm dò Tiên Cấm mà thôi, tìm kiếm sơ hở của Tiên Cấm.
Đông Cực Minh Chủ nhìn chằm chằm hào quang.
Sau một lát, lệnh bài kia lóe lên quang mang, sáng sơn trước đó mấy phần.
Thần sắc Đông Cực Minh Chủ hơi động, tiếp theo tìm một vị trí chỉ hướng Tiên Cấm, quát khẽ nói: "Đi!"
Ma tượng nhe răng cười một tiếng, thân thể đột ngột từ mặt đất bay lên, sáu tay giơ cao, tựa như từng chuôi ma kiếm, nhắm ngay hào quang Tiên Cấm, hung hăng đâm vào.
'Phốc!'
Hào quang lấp lánh.
Phù văn huyền ảo vỡ vụn, xuất hiện sơ hở.
Tiên cấm bắt đầu phản kích, bên trong hào quang xuất hiện từng đạo lôi điện, hung hăng đánh lên thân thể ma tượng.
'Ầm! Ầm! Ầm!'
Ma tượng chấn động mãnh liệt, ma quang hộ thân của nó, vậy mà ngăn cản được công kích của Tiên Cấm. Dù vậy, trên người nó vẫn xuất hiện từng vết nứt, thậm chí bị đánh gãy một cánh tay, rơi vào hào quang, nhanh chóng bị nghiền nát thành tro bụi.
Nhìn thấy Tiên Cấm có uy lực đáng sợ như thế, trong mắt Đông Cực Minh Chủ lóe lên một tia hoảng sợ.
Nhưng gã không dừng tay mảy may, hạ lệnh ma tượng cường ngạnh tiến công.
'Ầm!'
Ma tượng thành công tiến vào chỗ sâu trong hào quang.
Thấy cảnh này, Đông Cực Minh Chủ nở một nụ cười như trút được gánh nặng, lẩm bẩm nói: "Ma tượng này thật sự có tác dụng khắc chế Tiên Cấm, đáng tiếc luyện chế quá khó khăn, tập hợp minh lực tam đại thương, cũng chỉ luyện thành một bức tượng này mà thôi."
Ma tượng càng xông sâu vào, Tiên Cấm công kích càng thêm hung mãnh, hư không chấn động kịch liệt, ảnh hưởng chung quanh, động tĩnh rất lớn.
Đông Cực Minh Chủ thu lại khuôn mặt tươi cười, lập tức xóa đi tất cả vết tích, sau đó rút lui.
Mặc dù gã tận lực che giấu, nhưng lúc này động tĩnh quá lớn đã không cách nào che giấu.
Nơi xa, lão ẩu cầm quải trượng tuần tra các nơi, dường như cảm ứng được cái gì, đột nhiên quay đầu nhìn ngọn núi cách đó không xa, thần sắc kinh nghi bất định.
Thân ảnh lão ẩu chợt chớp động, hoá thành một đạo hào quang bay đến nơi đó.
Cùng thời khắc đó.
Lão giả chẳng biết lúc nào đã rời khỏi đảo hoang, đi ngang qua dung nham, đi đến một nơi nào đó, bàn tay nắm chặt lệnh bài, thần sắc khẩn trương, ngẩng đầu nhìn sương mù xám nồng đậm trên không trung.
Thời khắc này sương mù xám lưu động không ngừng, nhưng vẫn còn ổn định.
Đúng lúc này.
Bên trong sương mù xám bỗng nhiên không hề báo trước, xuất hiện gió lốc.
'Ầm ầm…'
Sương mù xám hoàn toàn bị nhiễu loạn, cơn lốc lao khỏi sương mù xám, cuồng dũng sà xuống, xé rách mặt đất, cuốn lên dung nham nóng rực, phảng phất như toàn bộ không gian đang chấn động.
Lão giả đứng ngay vị trí trung tâm phong bạo, bên ngoài cơ thể lưu động hồng quang, hiển hiện một bộ khôi giáp, bảo vệ toàn thân, ngăn cản dung nham và đá vụn thuận theo gió lốc đánh đến.
Tiếp đó, lão giả đột nhiên giậm chân, bay thẳng lên chỗ sâu trong cơn gió lốc.
Sau khi tiến vào sương mù xám mới biết, nơi này lại có một đạo cấm chế tạo thành bình chướng.
Bình chướng cũng không phải Tiên Cấm, mà do hậu nhân lưu lại, lúc này bên ngoài Tiên Cấm bị ma tượng công kích.
Bình chướng vốn nên nhận Tiên Cấm bảo hộ, hiện tại đối với bình chướng mà nói, Tiên Cấm đã biến thành thanh kiếm hai lưỡi, dư ba công kích của Tiên Cấm đánh lên bình chướng, bên trên bình chướng xuất hiện khe nứt.
Nguyên bản, đừng nói chi lão giả Nguyên Anh trung kỳ, cho dù đại tu sĩ cũng gần như không thể phá vỡ cấm chế nơi này.
Hiện tại lão giả được cho một cơ hội.
"Minh chủ quả nhiên thâm bất khả trắc, vậy mà thật có thể phá vỡ Tiên Cấm!"
Lão giả cảm khái.
Lão giả nhớ lại lời minh chủ căn dặn, khi thấy Tiên Cấm ba động càng lúc càng kịch liệt, khe hở càng ngày càng lớn, nhìn chuẩn một khe hở hơi lớn, không chút do dự xông vào.
Xông qua bình chướng.
Tầm mắt lão giả lập tức bị hào quang bao phủ, cực kỳ chói mắt.
"Răng rắc!"
Áp lực đáng sợ giáng lâm, khôi giáp trên người lão giả bỗng nhiên tối sầm lại, nhìn như phải vỡ vụn.
Lão giả cố nén đau nhức kịch liệt, trừng to mắt, nhưng vẫn không thấy rõ như cũ, chỉ có thể nắm chặt lệnh bài, thân hóa kiếm quang, thừa cơ lao qua hào quang.
Cho dù hào quang nơi này nằm bên ngoài Tiên Cấm, uy lực không đáng sợ như Tiên Cấm, lão giả vẫn phải trả giá mấy kiện bảo vật hộ thân.
Bên trong bí cảnh thí luyện tu sĩ Kết Đan kỳ.
Bọn người Tố Nữ ngơ ngác nhìn không trung.
Sau khi lệnh bài bị kích phát không bao lâu.
Nơi này đột nhiên xuất hiện mây đen dày đặc, sấm sét đùng đoàng.
Trong lòng mọi người hoảng sợ, nhao nhao nhìn Đại sư huynh, nhín thấy Đại sư huynh cũng một mặt mờ mịt.
Cảnh tượng nơi này thật khủng khiếp, tựa như thiên băng địa liệt!
Thiên khung phảng phất thủng một lỗ lớn, bầu trời muốn sập xuống.
Cuồng phong lôi điện đánh xuống vách đá hai bên, cự thạch lăn xuống, đại địa chấn động.
Bọn họ vô luận như thế nào cũng không ngờ đến, kích hoạt lệnh bài sẽ tạo động tĩnh lớn như vậy, ai cũng không rõ nguyên nhân.
Nơi này tuy cách xa Bách Bảo các, nhưng thời này khắc này, các tu sĩ bên Bách Bảo các hẳn đã phát hiện dị tượng nơi đây.
"Đại sư huynh, sư tôn rốt cuộc muốn chúng ta làm gì, huynh đến cùng dấu diếm chúng ta bao nhiêu chuyện!"
Nữ tử vũ mị la hét, nhìn cảnh tượng đáng sợ bên trên, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, khó thở lớn tiếng chất vấn.
Lão giả râu dài chần chờ nói: "Sư tôn chỉ lệnh cho ta kích hoạt lệnh bài, cũng không…"
"Mau nhìn đó là cái gì! Giống như có người!"
Tráng hán đột nhiên hô lớn cắt ngang lời của Đại sư huynh, chỉ lỗ lớn trên bầu trời.
Đám người vội vàng nhìn lên.
Bên trong lỗ lớn, chẳng biết lúc nào xuất hiện một điểm ngân quang.
Ngân quang từ trên trời hạ xuống, bên trong giống như bao vây lấy một bóng người!
"Thật sự có người! Chúng ta chẳng lẽ đã thả ma đầu ra?"
Nữ tử vũ mị lo lắng, nhìn chăm chú một lát, đột nhiên thần sắc biến đổi: "Chờ một chút... Hình như là..."
"Là sư tôn!"
Lão giả râu dài hít sâu một hơi, mặt mũi tràn đầy chấn kinh.
"Sư tôn lén qua này!"
Đám người đứng đó đờ đẫn, thần sắc khó tin.