Chương 1567: Mưu tính
Chương 1567: Mưu tính
"Sư tôn!"
"Diệp sư!"
Chờ mây tiêu lôi tán, lão giả rơi xuống trước mặt, mọi người mới hoàn hồn, vội vàng tiến lên hành lễ.
Người tới là Diệp tôn giả tiếng tăm lừng lẫy của Đông Cực Minh, cũng là người mà Đông Cực Minh Chủ tín nhiệm, phụ trách dạy dỗ nhân tài mới nổi của thương minh, mọi người có mặt tại đây, kể cả Tố Nữ, từng được Diệp tôn giả chỉ điểm, sau đó bái Diệp tôn giả làm sư phụ.
Không ai chú ý tới, đáy mắt Tố Nữ hiện lên nhiều lo lắng hơn.
Diệp tôn giả sao lại lén qua nơi này!
Thương minh đến tột cùng mưu đồ cái gì?
Diệp tôn giả nhắm chặt hai mắt, thu hồi kiếm quang, khí tức trên thân biến ảo một trận, không biết thi triển bí thuật gì, trở nên như có như không.
Gã tự phong ấn một phần tu vi.
Dò xét đám người, Diệp tôn giả nhíu mày: "Sao chỉ có mấy người các ngươi?"
Lão giả râu dài tiến lên một bước, cung kính đáp: "Hồi bẩm sư tôn, Tam sư đệ còn chậm trễ trong đạo thí luyện thứ hai Huyền Băng Nguyên. Khi tiến vào đạo thí luyện cuối cùng, chẳng biết tại sao Tả sư đệ lại chậm chạp không hề lộ diện, đệ ấy hẳn cũng gặp phải phiền toái, bị vây khốn chỗ nào đó…"
"Ngay cả Huyền Băng Nguyên cũng không qua được, thì đừng nói với bên ngoài là đệ tử của ta!"
Diệp tôn giả hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói: "Thôi, ngay cả chút khảo nghiệm nhỏ cũng không qua được, chứng tỏ bọn nó không đủ phúc duyên! Xóa hết dấu vết nơi này, chúng ta đi lấy Địch Hồn Dịch trước."
Ngữ khí Diệp Tôn giả hời hợt, phảng phất Địch Hồn Dịch đã là vật trong bàn tay.
Lời vừa nói ra, đám người đầu tiên khẽ giật mình, sau đó cuồng hỉ.
Từ khi nhìn thấy Diệp tôn giả, bọn họ đang suy nghĩ miên man, suy đoán mục đích Diệp tôn giả lén qua đây.
Khi biết Diệp tôn giả lại muốn dẫn bọn họ đi lấy Địch Hồn Dịch, đám người kinh hỉ vạn phần.
Nguyên bản, mấy người bọn họ liên thủ, mặc dù có hi vọng tranh đoạt Địch Hồn Dịch, nhưng phần thắng không lớn, khó mà nói trước. Chính ma lưỡng đạo, cùng truyền nhân của các thế lực khác, mỗi người đều không phải kẻ vớ vẩn.
Mỗi người một phần Địch Hồn Dịch, cơ hồ không thể nào.
Nhưng Diệp tôn giả xuất thủ lại khác biệt.
Trong toàn bộ Thương Lãng Hải, tiếng tăm Diệp tôn giả lừng lẫy, một vị tu sĩ Nguyên Anh tranh đoạt Địch Hồn Dịch với tu sĩ Kết Đan kỳ, chuyện chẳng phải dễ như trở bàn tay hay sao?
"Sư tôn, ngài đặc biệt đến giúp chúng con tranh đoạt Địch Hồn Dịch sao?" Nữ tử vũ mị chớp chớp đôi mắt to, giấu không được thần sắc vui vừng, thanh âm hồn nhiên hỏi.
Diệp tôn giả cười ha ha đáp: "Ngươi có biết vì đưa vi sư vào đây, minh chủ và thương minh phải bỏ giá lớn bao nhiêu không? Cướp đoạt Địch Hồn Dịch, chỉ tiện tay mà thôi. Bảo vật trước mắt, há có đạo lý không lấy? Chờ khi lấy được Địch Hồn Dịch, ta còn chuyện trọng yếu hơn phải làm."
Nữ tử vũ mị 'A' Một tiếng, đáy mắt ẩn chứa lo lắng, nói: "Sư tôn, minh chủ phái ngài đến đây làm đại sự, sẽ không nguy hiểm chứ?"
"Thời điểm nguy hiểm nhất đã qua…"
Diệp tôn giả nhớ lại thời điểm xông qua hào quang, trong lòng vẫn còn sợ hãi, bảo vật hộ thân mà thương minh chuẩn bị cho gã không chỉ tổn thất hầu như không còn, chính bản thân cũng bị trọng thương.
Hào quang bên ngoài Tiên Cấm đã đáng sợ như thế, không biết uy lực chân chính của Tiên Cấm mạnh mẽ đến mức nào?
Dừng một chút, Diệp tôn giả đánh giá chung quanh: "Động tĩnh nơi này không nhỏ! Ta lại không thể tùy tiện xuất thủ, đợi lát nữa cướp đoạt Địch Hồn Dịch còn cần phải mưu tính một phen, trước tiên rời khỏi nơi này, tránh bị những người khác nhìn thấu hành tung."
"Vâng!"
Đám người nhanh chóng xoá hết vết tích, đi theo Diệp Tôn giả bay khỏi thâm cốc, tránh tai mắt của người khác.
Chỉ chốc lát sau.
Từng đạo độn quang bay nhanh đến.
Bọn họ nhìn thâm cốc hỗn độn một mảnh, hai mặt nhìn nhau.
Tìm kiếm không kết quả, dần dần rời đi.
Trên ngọn Thạch Phong cách xa nơi đây.
Trà Vi đã đuổi tới, khi thấy ấn ký Tần Tang lưu lại, nàng nhanh chóng đi hội hợp.
Tần Tang đứng bên mép đỉnh núi, tầm mắt nhìn thâm cốc nơi xa, mi tâm hơi nhíu lại.
Thời điểm Diệp tôn giả lén qua, bầu trời trên không gió nổi mây bay, lôi đình dày đặc, tựa như thiên phạt hàng thế, hung thú trong núi đại loạn, chúng tu sĩ bàng hoàng.
Thâm cốc nơi đó, dị tượng đặc biệt kịch liệt nhất.
Dị tượng đến cũng nhanh đi cũng nhanh.
Ngay sau đó, toàn bộ bí cảnh khôi phục bình thường, mây tiêu lôi tán.
Nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng Tần Tang một mực bất an.
"Trà Vi đạo hữu, trước kia đã từng xuất hiện loại dị tượng này?" Tần Tang quay đầu hỏi.
Trà Vi đứng bên cạnh Tần Tang, khí tức nàng ổn định, hiển nhiên thoải mái thông qua đạo thí luyện cuối cùng này.
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, chắc chắn nói: "Không có! Trong sư môn của ta, không chỉ có một vị tiền bối từng tham gia thí luyện, trước khi sư tôn Kết Anh, cũng từng xâm nhập bí cảnh thí luyện, đoạt được một phần Địch Hồn Dịch. Trăm năm trước, một vị sư huynh của thiếp thân một mình đi vào thí luyện, mặc dù không tranh đoạt Địch Hồn Dịch, nhưng cũng thành công xâm nhập đạo thí luyện cuối cùng, bọn họ chưa từng gặp qua loại dị tượng này."
"Hi vọng không liên quan đến Địch Hồn Dịch."
Tần Tang than nhẹ.
Trà Vi xem thường nói: "Nơi đó cách xa chỗ Địch Hồn Dịch xuất thế, hẳn không liên quan đến đâu, chúng ta vẫn nên suy tính, bảo đảm vạn vô nhất thất, tranh đoạt Địch Hồn Dịch."
Tần Tang gật đầu, thu hồi ánh mắt.
Vừa rồi, Trà Vi đã tuân thủ thệ ước, tường thuật tin tức lên quan đến Địch Hồn Dịch và tác dụng chân chính của Sinh Phù cho hắn biết.
Thời điểm hai người đang thương nghị, thì bị dị tượng cắt ngang.
Trong khoảng thời gian này, Tần Tang nhìn thấy vài tu sĩ tuần tự đuổi đến, tiến vào Thạch Phong, trong đó có đệ tử Thiên Đạo Tông, duy chỉ không thấy Ninh Vô Hối.
Xem ra, mình chỉ còn cách toàn lực liên thủ với Trà Vi.
Sinh Phù, có thể sử dụng ba lần trong bí cảnh thí luyện.
Khi gặp phải nguy hiểm, lúc kích hoạt Sinh Phù, sẽ dẫn phát cấm chế trong bí cảnh bảo hộ. Thời điểm được Sinh Phù bảo hộ, đối thủ sẽ mất đi mục tiêu ngay lập tức.
Không thể nhìn thấy, không thể bị phát hiện tung tích, bên trong và bên ngoài bị cô lập hoàn toàn.
Tựa như hai thế giới.
Bên trong bí cảnh thí luyện, gặp phải đối thủ không cao hơn Kết Đan kỳ, địch nhân sẽ không thể khám phá Sinh Phù. Bất quá, Sinh Phù còn chỗ hạn chế, sau khi kích hoạt chỉ có thể đứng một chỗ, không thể di chuyển đi nơi khác, nếu rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm nào đó, nhiều nhất chỉ kéo dài thời gian mà thôi.
Trước đó, Trà Vi vì tránh nạn, đã dùng Sinh phù một lần, còn lại hai lần cơ hội.
Theo tu sĩ tụ tập đến đây càng ngày càng nhiều, Địch Hồn Dịch đã sắp xuất thế.
Địch Hồn Dịch không xuất hiện trong Bách Bảo các.
Bách Bảo các xây trên đỉnh núi, Địch Hồn Dịch lại ẩn sâu trong mật quật trong lòng đất.
"Mật quật đã sắp mở, chúng ta nhanh lên đường thôi."
Trà Vi hơi không kịp chờ đợi.
Hai người phi thân lên, bay theo hướng bắc.
Trên đường, hai người cố tình hành động riêng lẻ, Trà Vi cũng thay đổi một bộ y phục khác, tránh bởi tay cầm Sinh Phù, mà bị những người khác nhắm vào.
Sâu trong dãy núi, có một ngọn núi đặc biệt hình vòng cung.
So với các ngọn núi khác, ngọn núi hình vòng không cao, hơn nữa còn hơi kỳ lạ, sương mù đen mà những ngọn núi khác không có, lại tu tập phiêu phù chung quanh ngọn núi hình vòng.
Khi tiến vào khu vực gần ngọn núi này, liền cảm thấy một cảm giác ớn lạnh phảng phất từ tận đáy lòng nổi lên.
Lúc này, một ít nhân ảnh đứng lơ lửng chung quanh ngọn núi.
Bọn họ quan sát đề phòng lẫn nhau, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn chỗ sâu trong sương mù đen, ánh mắt hiện lên một tia vội vàng và lửa nóng.
Trong đó có hai người bắt mắt nhất.
Một người thân mặc đạo bào, lưng đeo bảo kiếm, tài trí bất phàm.
Người kia thì mặc huyết bào thêu hình một con huyết bức, đang há mồm máu đầy răng nanh, sắc mặt tái nhợt nhìn thập phần quỷ dị.