Chương 1590: Quỳnh lâu ngọc vũ
Chương 1590: Quỳnh lâu ngọc vũ
Ninh Vô Hối vừa đi vừa nghỉ, thỉnh thoảng cải biến phương hướng, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì.
Liên tiếp vượt qua từng dãy núi, ánh mắt gã quét qua, rơi xuống một ngọn núi phía xa, quan sát một lát, trên mặt lộ vẻ vui mừng.
"Tìm được!"
Tần Tang có chút ngạc nhiên, hiện tại vẫn chưa tới Trấn Linh Vực.
Hắn ngưng mắt nhìn kỹ, ngọn núi kia rất cao, đỉnh núi vươn đến tiên cấm, bị hào quang bao phủ, nhưng vờn quanh dãy núi Ỷ Thiên Phong, sơn phong tương tự nó cũng không phải số ít, nhìn không có gì đặc thù.
Không bao lâu, hai người tới chân núi.
Trong u cốc không gian ổn định hơn nơi khác, nhưng cũng không thiếu vết nứt không gian, trên ngọn núi này vừa lúc lại có một đạo vắt ngang giữa sườn núi.
Bọn hắn cũng không cảm thấy kinh ngạc, xác nhận trên núi không có gì nguy hiểm, liền ẩn nấp thân hình bay lên.
Rõ ràng có thể nhìn thấy, trên núi có một con đường bằng đá nhân tạo, uốn lượn thông lên đỉnh núi.
Nơi con đường bằng đá đi qua, có khê cốc khô cạn, có núi đình rách nát, có cổ điện đổ sụp, bất quá những thứ này đều bình bình, không còn sót lại cấm chế, nhìn không ra vết tích tồn tại bí cảnh.
Loại núi này, khẳng định đã sớm bị tu tiên giả thăm dò qua, xác định trên núi không có giá trị gì, dần dần không ai quan tâm.
Tần Tang đi theo Ninh Vô Hối, một mực đến đỉnh núi mới dừng lại.
Lúc này, bọn hắn cơ hồ đứng dưới tiên cấm, hào quang lấp lánh chung quanh.
Tới gần có thể cảm nhận được uy lực tiên cấm, làm cho người run rẩy.
Đỉnh núi có một mảnh cổ điện, nhìn ra đã từng phi thường lộng lẫy tinh mỹ, hiện tại thì cấm chế tiêu tan, cổ điện cũng không thể trường tồn.
Trải qua tuế nguyệt tẩy lễ, cổ điện trải rộng tro bụi, khắp nơi có thể thấy được cảnh tượng đổ sụp, vỡ vụn.
Đại môn không biết bị ném đi nơi nào.
Hai người đi xuyên qua cánh cổng trống rỗng, bọn hắn vô cùng cẩn thận, không để lại bất cứ dấu vết gì.
Liên tiếp xuyên qua mấy điện thất, hai người đi vào một chỗ quảng trường trống trải.
Quảng trường hình tròn, chung quanh đứng sừng sững một ít cột đá đứt gãy, chỉ còn vài cây cột, cột đá hoàn hảo từ lâu đã mất đi hào quang, trở về bình thường.
Ninh Vô Hối đi đến trung tâm quảng trường, ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú tiên cấm phía trên.
Tần Tang im lặng, lẳng lặng nhìn Ninh Vô Hối, trong mắt lóe lên một vòng dị sắc, ẩn ẩn đoán được Ninh Vô Hối nói tới con đường kia ở nơi nào.
Hào quang chói mắt, hai mắt Ninh Vô Hối như sao trời, ánh mắt xuyên thấu hào quang, nhìn thấy bản chất tiên cấm.
Tìm kiếm một phen, Ninh Vô Hối bỗng nhiên bước về phía trước một bước, tiếp đó một tay hóa đao, dùng sức vạch một cái.
'Vèo!'
Chân nguyên hóa thành một đạo đao mang hình trăng lưỡi liềm, chém vào chỗ sâu hào quang.
Tần Tang thấy thế trong lòng căng thẳng, âm thầm thôi động chân nguyên, lo lắng bị tiên cấm phản phệ. Cho dù có thể an toàn thoát đi, tiên cấm dị tượng cũng không giấu được.
Vạn nhất dẫn tới tổ sư Nguyên Anh thì càng phiền toái.
Bất quá, chuyện hắn lo lắng cũng không xuất hiện.
Ninh Vô Hối không ngừng huy chưởng, đạo đạo chân nguyên liên tiếp chém vào tiên cấm, bước chân liên tiếp biến ảo, bộ pháp rất có quy luật. Hào quang xuất hiện rung chuyển, nhưng cũng không rõ ràng, tiên cấm liên tiếp bị công kích, vậy mà không phản kích lại.
Đột nhiên, trong tiên cấm truyền ra một loại ba động làm người sợ hãi.
Tần Tang kinh ngạc.
Cũng may ba động tới nhanh tiêu tán cũng nhanh, trong chốc lát đã biến mất, hào quang như nước tạo nên sóng xanh, truyền ra không bao xa thì dần dần biến mất.
"Đi lên! Nhớ là không được để lộ tí chân nguyên cùng ba động thần thức nào!"
Ninh Vô Hối khẽ quát một tiếng, đằng không bay lên.
Tần Tang âm thầm cắn răng, đành phải bỏ đi tất cả lo lắng, lách mình tiến vào quảng trường, theo sát Ninh Vô Hối, xông thẳng vào tiên cấm.
Trơ mắt nhìn mình bị hào quang tiên cấm bao phủ, hai mắt như mù, không nhìn rõ bất cứ thứ gì, cũng không dám vận dụng thần thức dò xét.
Trong nháy mắt hắn vận dụng tất cả thủ đoạn hộ thân.
Trong quá trình xông lên, Tần Tang bỗng nhiên cảm giác toàn thân xiết chặt, cuồng phong mang theo cự lực giáng lâm, hắn ổn định thân hình, vọt mạnh lên cuồng phong phía trên đỉnh đầu.
Cũng may là ngoài điều đó ra, tiên cấm cũng không xuất hiện phản phệ.
Chỉ có cuồng phong càng thêm mãnh liệt.
Đúng lúc này, Tần Tang bỗng cảm giác thân thể nhẹ bẫng, tiếp theo bị Ninh Vô Hối kéo một cái, dưới chân vậy mà giẫm trên mặt đất.
Tần Tang không rõ cho lắm, vội vàng mở to mắt, thấy được một màn làm cho người rung động.
Hắn không biết, lúc này mình ở trên tiên cấm, hay là trong tiên cấm.
Khắp nơi là thiên hà, nhưng không đơn điệu như vậy.
Chung quanh đúng là biển mây mênh mông vô bờ, xen lẫn hào quang, làm nổi bật ra cảnh tượng ánh sáng lung linh kỳ ảo.
Tần Tang mở lớn hai mắt, khó có thể tưởng tượng trong tiên cấm lại là thế giới như vậy.
Hắn vội vàng cúi đầu nhìn dưới chân, bên dưới là một đầu hành lang bạch ngọc, từ chỗ sâu biển mây chạy dọc theo người ra ngoài, tới dưới chân hắn thì gãy mất, nhìn kỹ có thể thấy sơn ảnh phía dưới.
Càng làm cho người kinh ngạc chính là, hành lang tiên cấm phía dưới xuất hiện sơ hở, không biết là cố tình làm cửa ra vào, hay là bởi vì một loại ngoại lực nào đó phá hư.
Loại sơ hở này, chỉ có thể từ phía trên mới có thể thấy được rõ ràng.
Vừa rồi Ninh Vô Hối đánh ra chưởng đao, mỗi một thức đều đánh vào vị trí sơ hở, cuối cùng mở ra một lỗ hổng nho nhỏ, để cho bọn hắn tiến vào.
"Là trên tiên cấm? Không đúng, chung quanh cũng có tiên cấm!"
Tần Tang ngẩng đầu nhìn ra xa.
Phát hiện quanh hành lang bạch ngọc, khắp mọi nơi, bên trong xen lẫn phù văn, tản ra khí tức nguy hiểm.
Bọn hắn ở trong ráng mây, ngoại trừ hành lang bạch ngọc dưới thân, không nhìn thấy sự vật chân thực khác, hết thảy phảng phất là hư ảo.
Bạch ngọc hành lang kéo dài ra, lại có hình bóng quỳnh lâu ngọc vũ, phảng phất cung điện Tiên gia.
Phương bắc, phương tây, phương đông...
Mỗi một phương hướng có từng mảnh từng mảnh Tiên cung, từng tòa tiên sơn, trên tiên sơn phảng phất có hoa tươi cuốn gấm, cảnh sắc cực kỳ mỹ hảo.
Vân khí và hào quang cũng không ngưng kết bất động, mà chuyển động giữa ráng mây, những Tiên cung cùng tiên sơn kia như thật như ảo, khi thì vỡ vụn, khi thì hoàn chỉnh.
Không biết là cấm chế nào đó tạo thành huyễn tượng.
Hoặc Tiên cung đều là thật, chỉ bất quá tia sáng bị tiên cấm nhiễu loạn.
Ai cũng không biết những thứ này đến cùng là thật hay giả.
Phía dưới tiên cấm là nội điện, không chỗ nào không phải cảnh hoang vu, hư không đều vỡ vụn, vết nứt không gian trải rộng.
Có nhiều chỗ rõ ràng đã từng bất phàm, chủ nhân có địa vị lớn, nhưng cũng chạy không thoát thời gian cọ rửa, triệt để rách nát, cơ hồ tìm không thấy một tòa cung điện hoàn chỉnh.
Nhưng trong tiên cấm, Tiên cung đều hoàn hảo, phong thái hoàn chỉnh ngày xưa vẫn bảo tồn.
Trong tưởng tượng thế nhân là Tiên gia bảo địa, nói chung chính là như thế.
Chỉ là thiếu khuyết bóng người, tĩnh mịch không có nhân khí Tiên cung.
Tần Tang bị những cảnh tượng này chấn kinh, cuối cùng nhìn lại phía cuối cùng.
Đột nhiên, thần sắc hắn cứng lại, nhìn thấy một thứ.
Hướng kia không có Tiên cung, trống rỗng một mảnh, chỉ có một tháp ảnh màu đen đứng sừng sững, từ hào quang chiếu ra lại không phải trong mây biển, không nhìn thấy đỉnh tháp, không biết cao bao nhiêu.
"Thiên tháp!"
Trong lòng Tần Tang chấn động, xác nhận tháp ảnh này chính là nửa phần trên của Thiên tháp.
Chỉ một thoáng, Tần Tang hiểu ra rất nhiều điều, ý niệm trong lòng xoay chuyển, lúc trước mọi người thấy hắn từ đỉnh tháp rơi xuống, chẳng lẽ không phải là ngoại điện, mà là phía trên tiên cấm?