Chương 162: Tế Phẩm Của Diêm La Phiên
Chương 162: Tế Phẩm Của Diêm La Phiên
Tôn Đức cực kỳ hoảng sợ, vội vàng đánh ra một đạo hào quang, bên trong đạo hào quang có hé ra một cái Tiên Võng tinh tế, nó cực kì nhanh chóng mở ra ngăn trở Âm Lôi, nhưng ngay sau đó Tần Tang lại tiện tay ném ra số phù đã được chuẩn bị sẵn từ trước, băng hỏa thổ kim cùng nhau bay ra, một mảnh hỗn loạn, đánh Tiên Võng lung lay sắp đổ.
Ô Mộc Kiếm theo sát mà tới, lại thừa dịp linh quang trở nên ảm đạm, trực tiếp chém nó thành hai nửa.
Pháp khí dễ dàng bị hủy, Tôn Đức bất ngờ không kịp phòng thủ chỉ kịp nghiêng người tránh né, Ô Mộc Kiếm sát ngay dưới sườn của hắn, lưu lại một miệng vết thương dài và hẹp.
Tôn Đức lại hét thảm một tiếng, vẻ mặt kinh hoảng, lớn tiếng kêu:
- Tần sư đệ mau dừng tay! Hiểu lầm!
Tần Tang mắt điếc tai ngơ.
Lời nói của Tôn Đức và hành động cực kỳ không hợp nhau, Tần Tang dù có nghi ngờ đến đâu, cũng có thể hiểu được không thể cho hắn ta cơ hội nào để thở dốc, lỡ như để cho hắn lấy ra được pháp khí có uy lực cường đại, thế cục rất có thể sẽ nghịch chuyển, nhất định phải thừa thế xông lên đánh cho hắn ta thành tàn phế.
Ô Mộc Kiếm bay nhanh hơn, hơn nữa lại có thêm Tần Tang thỉnh thoảng ném phù và Âm Lôi, Tôn Đức ngay cả cơ hội lấy pháp khí cũng không có, hung tợn trừng mắt nhìn Tần Tang một cái, miệng lẩm bẩm, một lát sau, đột nhiên mặt mũi tràn đầy vẻ ngạc nhiên nhìn chằm chằm Tần Tang, tựa hồ nhìn thấy sự việc khó có thể tin được.
Tần Tang không biết Tôn Đức đang làm cái quỷ gì, toàn lực thúc dục kiếm quyết, Ô Mộc Kiếm hóa thành một đạo kiếm quang, bảo phủ lấy Tôn Đức, trực tiếp trảm phá khí hải của hắn ta.
Cuối cùng, Tôn Đức bị dồn đến góc tường của động phủ, cùng đường rồi.
Tần Tang chặt đứt tứ chi của Tôn Đức, đánh bay túi Giới Tử, chừa lại cho hắn ta một hơi thở.
Tôn Đức quỳ rạp trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, tựa hồ đã chết ngất rồi, Tần Tang cẩn thận dùng thần thức lướt qua vài lần trên người của hắn ta, xác định Tôn Đức đã không thể làm nổi việc gì nữa, liền thu hồi Ô Mộc Kiếm.
Lúc này, đột nhiên một cái quang đoàn màu xanh bay ra từ đỉnh đầu của Tôn Đức, nhanh như lưu tinh, lao thẳng tới mặt của Tần Tang.
Trên mặt Tần Tang không hề có vẻ kinh hoàng nào, ngay khi quang đoàn sắp sửa tiếp xúc đến mi tâm của hắn, hắn âm thầm thúc dục Thiên Tinh Lệ, bên ngoài thân lập tức tỏa ra một tầng màn hào quang, đem quang đoàn kia bắn bay.
Quang đoàn rung lên ở giữa không trung, liền hướng về phía động phủ chạy lùi lại, Tần Tang làm sao có thể để cho nó thoát được, thân ảnh chợt lóe lên, ngăn ở trước mặt quang đoàn, bàn tay hiện lên ánh sáng linh lực, một phát một chụp vô lòng bàn tay, dùng sức nắm chặt, bên trong truyền đến tiếng kêu to thống khổ.
- Tần sư đệ tha mạng! Ta chỉ là đến gặp Tần sư đệ lâu rồi không có xuất quan mà thôi, trong lòng lo lắng, cho nên mới tiến vào xem xét, không phải cố ý mạnh mẽ xâm nhập động phủ của ngươi, đều là hiểu lầm mà! Xem xét trên tình cảm đồng môn, cầu Tần sư đệ tha cho ta một con đường sống.
Trong đầu của Tần Tang liên tục truyền đến âm thanh van xin của Tôn Đức, nhưng hắn mảy may không để ý đến, mặt không chút thay đổi nào nhìn chằm chằm Nguyên Thần của Tôn Đức, lại nhìn Hoặc Thần Kính bị hủy diệt hoàn toàn trên mặt đất, lạnh lùng nói:
- Tôn sư huynh, nếu là hiểu lầm, ngươi có thể nói cho ta biết hay không, ngươi làm thế nào có thể phá hủy được Hoặc Thần Kính? Vì cái gì cho rằng ta nhất định sẽ chết?
Hắn vốn nghĩ Tôn Đức có pháp khí có uy lực cường đại, mạnh mẽ phá toái Hoặc Thần Kính, chờ sau khi hắn ta hiện thân mới phát hiện không phải như thế.
Một kiện Cực Phẩm pháp khí, hơn nữa đã tạo thành trận pháp, dễ dàng bị hủy như vậy sao?
Còn có mới vừa rồi lúc Tôn Đức kêu to một câu khi chạm mặt nhau, Tu Tiên giả tu luyện đột phá tầng thứ mười căn bản không có nguy hiểm gì, vì sao hắn ta lại nghĩ rằng bản thân mình sẽ chết?
Trong lòng Tần Tang bỗng nhiên có một loại dự cảm mạnh mẽ.
- Cái này . . .
Giọng nói Tôn Đức chần chờ, Tần Tang hừ lạnh, lần thứ hai nắm chặt hai tay.
Quang đoàn dao động một trận kịch liệt, sau khi Tôn Đức kêu thảm thì hét to:
- Tần sư đệ thủ hạ lưu tình, bởi vì gương của ngươi chỉ dùng một loại cấm chế đặc biệt, là sát khí dùng Âm Sát Chi Khí luyện chế mà thành, trước kia ta đã từng gặp qua, biết loại cấm chế này nên phá giải như thế nào, cho nên mới . . . Tần sư đệ đừng nên tức giận, loại sát khí này không thể kéo dài, cho dù không bị ta phá hỏng thì dùng một đoạn thời gian cũng sẽ bị tự hủy mà thôi . . .
Sau khi nghe được lời nói của Tôn Đức, Tần Tang vẫn nắm chặt Nguyên Thần của Tôn Đức mà không buông, trên mặt có vẻ đăm chiêu.
Nếu như đúng theo lời của Tôn Đức, Hoặc Thần Kính là sát khí, như vậy bọn họ tại chỗ của Dịch chưởng môn đạt đến được mười bảy kiện pháp khí kia, chỉ sợ cũng không ngoại lệ, đúng là dùng Âm Sát Chi Khí để luyện chế mà thành, khó trách mỗi một kiện pháp khí đều chứa đựng Âm Hàn chi ý.
Ly Long Kiếm như thế, Hoặc Thần Kính như vậy, Lạc Vân Sí thì do tác dụng ẩn nấp bản thân, không rõ ràng cho lắm.
Tần Tang cúi đầu nhìn chằm chằm Nguyên Thần của Tôn Đức.
Trong mắt hiện ra vè mặt rất quỷ dị, bất ngờ hỏi ra một câu:
- Những tên luyện khí sư trong phường thị kia đều không nhìn ra được, Tôn sư huynh thật sự kiến thức rộng rãi quá nhỉ, xem ra quan hệ giữa Tôn sư huynh và Khôi Âm Tông cũng thật sâu rộng.
Cho tới hiện tại hắn cũng không biết cái gì gọi là sát khí, ở tu tiên phường thị hỏi thăm qua các vị luyện khí sư thì cũng không có ai có thể nói rõ ràng được, Tôn Đức vậy mà có thể hiểu rõ nó.