Chương 161: Chỗ Yếu Hại
Chương 161: Chỗ Yếu Hại
Động phủ do sư môn sáng lập, cấm chế lưu lại không kém, tán tu bình thường rất khó xông vào, Tần Tang vì cam đoan toàn phần còn bày ra Hoặc Thần Kính để bảo vệ.
Đã như vậy mà người bên ngoài còn có thể thoải mái phá giải cấm chế, hắn đến tột cùng là ai?
Tần Tang đau khổ vắt óc suy nghĩ, sau khi bản thân gia nhập vào Thiếu Hoa Sơn, vẫn thành thật làm tròn bổn phận, cũng không có đi tranh đấu với người khác, hẳn là không có đắc tội với người khác. Chẳng lẽ là tán tu ở bên ngoài, trong lúc vô tình xâm nhập vào trong Địa Trầm Động, phát hiện trong động phủ có tu tiên giả nên mới nổi lên ý đồ xấu?
Mặc kệ người này có thân phận gì, không có được sự cho phép, một mình xâm nhập động phủ của hắn thì nhất định là không có ý gì tốt. Người này đang ở ngay bên ngoài động phủ, giờ dùng phi phù cầu cứu sư môn chắc chắn sẽ bị ngăn lại.
Tâm niệm Tần Tang thay đổi cực nhanh, nhìn đến kính trận ở phía trước, trong lòng thoáng yên ổn, thấm nghĩ kính trận ngay tại trước cửa, chỉ cần thôi động kính trận thì người xâm nhập động phủ sẽ lập tức trúng chiêu, nếu như địch đến thế lớn, chờ địch bị kính trận vây khốn lại, hắn sẽ tìm cơ hội chạy trối chết, phi phù cầu cứu.
Trên người hắn đủ loại cực phẩm pháp khí.
Cho dù là đánh không lại, nhưng kiên trì đến khi sư môn tới cứu viện cũng không khó, huống chi còn có viên hạt châu màu đen kia.
Nếu thực lực của người này không mạnh, một kiếm giết cũng không có ai có thể nói điều gì với hắn, Địa Trầm Động vốn là một nơi tốt để có thể hủy thi diệt tích.
Nghĩ đến đây, Tần Tang nhanh chóng tỉnh táo trở lại, nhìn chằm chằm vào cấm chế đang dao động không ngừng ở cửa động phủ, phân ra một cái phân thân ngồi trên bồ đoàn, bản thân thì lại trốn vào góc phòng, sau đó gọi Ô Mộc Kiếm ra.
Hắn đã đột phá đến tầng thứ mười, linh lực trong cơ thể vô cùng thâm hậu, không cần dùng linh thạch bổ sung cũng có thể ngự kiếm giết địch, chẳng qua thúc dục kiếm khí tiêu hao rất nhiều, nếu chuẩn bị trước, sẽ khó kiên trì trong thời gian dài.
Để an toàn, Tần Tang lấy ra một viên Trung Phẩm linh thạch, âm thầm tích tụ linh lực.
Một lát sau, phía cửa lớn động phủ phát ra một tiếng ‘két’, ánh sáng của cấm chế lóe lên một hồi, sau đó tiêu tan, cửa lớn bị người mở ra từ bên ngoài.
Tôn Đức vừa mới mở ra động phủ, trước mắt lập tức tối sầm, trong kính trận mai phục, cả người đều bị sương mù màu đen bao phủ lấy, nhưng trên mặt hắn ta không có bất kỳ vẻ kinh hoàng nào, đánh giá hắc khí cuồn cuộn, khóe miệng nổi lên ý cười:
- Sát khí của Dịch lão quỷ tự mình luyện chế . . . Tần sư đệ thật đúng là cẩn thận, khó trách có thể sống tạm cho đến hiện tại, đáng tiếc ngươi nhất định sẽ trốn không thoát và sẽ trở thành tế phẩm cho vận mệnh.
Nói xong, Tôn Đức giơ tay ra phía trước vẽ ra một cái phù văn kỳ lạ, đem nó đánh vào bên trong sương mù màu đen, ngay sau đó sương mù màu đen liền có dấu hiệu tán loạn.
Tần Tang ở bên ngoài xem còn rõ ràng hơn, Tôn Đức vừa mới tiến nhập vào kính trận không bao lâu, bản thể Hoặc Thần Kính đột nhiên rung động đến kịch liệt, phát ra tiếng vang ‘rắc rắc’ rất nhỏ, trên mặt kính vậy mà lại bắt đầu xuất hiện từng vết rạn nứt tinh tế, mắt thấy chắc chắn bị hủy rồi, sương mù màu đen ở giữa càng là tiêu tán dưới một tốc độ kinh người.
Vốn phát hiện người xâm nhập đúng là Tôn Đức, Tần Tang vô cùng ngạc nhiên, thầm nghĩ liệu có phải hiểu lầm hay không.
Đương nhiên, Tần Tang cũng không có ý định dừng tay, Tôn Đức tự tiện xông vào động phủ, có sự hiểu lầm hay không, cũng phải chờ bắt được rồi nói sau, nếu không người gặp nguy hiểm chính là bản thân.
Nhìn thấy Hoặc Thần Kính bị Tôn Đức thoải mái phá giải, Tần Tang sợ hãi trong lòng, không dám chần chờ thêm, mặc niệm kiếm quyết, kiếm khí trên thân Ô Mộc Kiếm tăng vọt, trong nháy mắt chui vào bên trong hắc khí.
- Á!
Bên trong sương mù màu đen phát ra một tiếng hét thảm, kế đến Tôn Đức cực kỳ chật vật bay vút ra từ trong kính trận, cánh tay trái của hắn ta bị đứt đến tận gốc, máu tươi chảy như đổ, vẻ đắc ý tươi cười trên mặt đã sớm không còn thấy được nữa, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Tôn Đức một tay bụm chặt miệng vết thương, cùng với ánh mắt lạnh như băng của Tần Tang bốn mắt nhìn nhau, hai mắt bỗng nhiên nhô lên, biểu tình ở trên mặt vô cùng khiếp sợ, nghẹn ngào hét lớn:
- Tầng thứ mười! Ngươi vậy mà vẫn còn sống?
Tần Tang chau mày, thầm nghĩ một tiếng đáng tiếc, nâng tay lên đánh ra một đạo Âm Lôi, sau đó tâm niệm vừa động, Ô Mộc Kiếm lập tức đảo ngược bay trở về, đâm thẳng chỗ yếu hại của Tôn Đức.