Chương 160: Tự Tiện Xông Vào
Chương 160: Tự Tiện Xông Vào
Sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Tần Tang rất ít khi biểu lộ cảm xúc với người khác, cho dù là Tôn Đức, gặp nhau tại tụ hội nhiều lần như vậy thì Tần Tang vẫn cảm thấy giữa họ có một tầng ngăn cách.
Khi đã xác định Tống thị Kiếm Quyết thoát thai từ môn Ngự Kiếm Thuật nào xong, hắn tới Bảo Tháp Phong đem đổi kiếm pháp chân chính ra, môn Ngự Kiếm Thuật này tên là Chỉ Huyền Kiếm Quyết, trong đó có dưỡng kiếm , Ngự Kiếm Thuật, có thể tăng chiến lực lên rất lớn, phần lớn đệ tử của Thiếu Hoa Sơn đều lựa chọn giữ vững tu luyện môn kiếm quyết này.
Môn kiếm pháp này bao gồm ba tầng, tầng thứ nhất là Dưỡng Kiếm, Ngự Kiếm, hiện tại Tần Tang đã lĩnh ngộ ra kiếm khí, xem như đang ở tầng thứ hai, rất nhiều đệ tử của Thiếu Hoa Sơn không có linh kiếm tốt nhất, không thể thừa nhận uy lực của kiếm khí, đều dừng chân tại bước này, tầng thứ ba đó chính là Kiếm Khí Hóa Hồng, nhưng khả năng ngự kiếm phi hành cần đột phá đến Trúc Cơ kỳ mới có thể tùy ý thi triển.
Lão tổ Tống gia đã lĩnh ngộ ra Tống Thị Kiếm Quyết, đâm ra có rất nhiều chỗ như vẽ rắn thêm chân, Tần Tang dựa theo bản chính là Chỉ Huyền Kiếm Quyết từ đầu trau chuốt thêm một lần, cảm tích lũy tinh túy liền cảm giác được Ô Mộc Kiếm và tâm thần liên kết càng chặt chẽ hơn, vẻ mặt lộ ra sự vui sướng.
Chỉ cần chờ đột phát đến tầng thứ mười, hắn sẽ không cần lúc nào cũng chuẩn bị linh thạch để hấp thu linh khí nữa, chỉ cần trong lòng vừa có ý định, liền có khả năng sử dụng linh kiếm để giết địch, lúc này mới được coi là một kiếm tu thực thụ!
- Tôn sư huynh, các vị đạo hữu, lần tụ hội sau có thể ta sẽ không tham gia được, đành cáo tội trước với mọi người.
Tần Tang bưng chén rượu lên kính một vòng.
Một người kiếm khách thanh sam hơi đổi sắc mặt, thò người ra hỏi:
- Có phải Tần đạo hữu chuẩn bị đột phá hay không?
Tần Tang mỉm cười gật đầu, ngay lập tức liền dẫn đến một tràng chúc mừng với hâm mộ.
Sau khi hắn gia nhập Thiếu Hoa Sơn thì chưa từng nhàn rỗi hay lười biếng qua, mấy ngày trước cuối cùng cũng cảm ứng được khí cơ để đột phá tầng thứ mười, hai ngày nay dừng việc tu luyện lại để điều chỉnh tâm trạng, chuẩn bị để đêm nay trở về liền bắt đầu bế quan đột phá.
Lần đột phá này, liền có thể quay về Thiếu Hoa Sơn nhận một viên Trúc Cơ đan, nhưng Tần Tang vẫn chưa có ý định dùng ngay lập tức, lấy thiên phú của hắn, sử dụng quá sớm chính là lãng phí đi một viên Trúc Cơ đan, hắn đã tu luyện lâu như vậy rồi, đủ kiên nhẫn để đột phá tới tầng thứ mười ba.
Đáng tiếc là Khôi Âm Tông biến động quá sớm, đợi thêm vài năm nữa, có thể chính hắn sẽ có được hai viên Trúc Cơ đan.
Tôn Đức cũng vô cùng cao hứng, bưng chén rượu lên hướng về phía trăng sáng, hô to một tiếng:
- Vậy chúc cho Tần huynh đệ sớm ngày đột phá được, chúng ta phải chúc mừng thật tốt mới được!
. . .
Quay trở lại động phủ, Tần Tang tuần tra Địa Trầm Động một lần, dùng Truyền Âm Phù báo cáo cho sư môn để phòng bị, bày Hoặc Thần Kính trong động phủ như thường lệ, sau đó ngồi lên trên Thủy Tâm Trúc Bồ Đoàn, mặc niệm Thanh Tĩnh Kinh vài lần, chờ đạt tới cảnh giới tâm lặng như nước liền nhập tâm ngồi thiền, vận chuyển công pháp.
Bình cảnh của tầng thứ mười cũng khó đột phá y chang tầng thứ chín, nhưng cũng có dấu vết mà lần theo, cái cần chính là công sức mài dũa, trong nháy mắt đã trôi qua hai mươi ngày, Tần Tang thuận lợi đột phá đến tầng thứ mười. Tuy rằng lòng mừng như điên không thôi, nhưng hắn vẫn chưa dừng lại, vẫn tiếp tục nhập định tu luyện như cũ, củng cố lại cảnh giới vừa mới đột phá xong.
Thời gian trôi qua từng ngày một, Tần Tang vẫn chưa xuất quan, bên ngoài động phủ của hắn lại nhiều hơn mười lá Truyền Âm Phù.
Địa Trầm Động tĩnh mịch, hoang vu, từng cỗ Âm Sát Chi Khí dũng mãnh tràn ra từ dưới mặt đất, ý đồ phá tan cấm chế phong tỏa, Âm Sát Chi Khí tiêu tán không ngừng ăn mòn các núi rừng cây cỏ ở xung quanh.
Hôm nay, đột nhiên xuất hiện một bóng người không một tiếng động xông vào khu vực này, đứng ở bên cạnh cửa hang của Địa Trầm Động, hai mắt nhìn chằm chằm vào cửa hàng, ánh mắt biến ảo không ngừng.
Người này mặc áo Tịnh Trần của Thiếu Hoa Sơn, đúng là Tôn Đức.
Tôn Đức nhìn chằm chằm Địa Trầm Động trong chốc lát, trên mặt hiện lên một vẻ trầm tư, lẩm bẩm nói:
- Một tháng, hẳn như vậy là đủ rồi, hy vọng Tần sư đệ ngươi có thể tranh thủ một chút.
Dứt lời, Tôn Đức nhìn trái nhìn phải, bóng người nhanh chóng lướt đi, từ bên cạnh một chỗ khe nứt tiến vào trong Địa Trầm Động, dường như hắn ta vô cùng quen thuộc Địa Trầm Động, bên trong là cái khe khúc khuỷu quanh co, đường đi rõ như lòng bàn tay, thân ảnh lúc ẩn lúc hiện, không bao lâu liền xuất hiện trước cửa động phủ của Tần Tang.
Nhìn thấy những Truyền Âm Phù đặt bên ngoài cấm chế của động phủ, Tôn Đức đếm một chút, không thiếu một cái này, trên mặt liền lộ ra nụ cười quỷ dị, phất tay đem những Truyền Âm Phù này thu dọn lại.
‘Cộc cộc. . .’
Tôn Đức đứng ở trước cửa động phủ, gõ gõ hai cái lên cửa đá, không nghe được tiếng trả lời, liền vội vàng vươn tay đặt lên trên cửa, linh lực trong lòng bàn tay bắt đầu khởi động, cấm chế trong động phủ bắt đầu tan rã.
Bên trong động phủ, Tần Tang vừa sợ vừa giận, hắn bị tiếng đập cửa làm thức tỉnh, mới vừa bình phục lại khí huyết tỉnh lại, còn đang nghi ngờ không biết bây giờ ai lại tới tìm hắn thì phát hiện người bên ngoài cửa động phủ lại đang phá hỏng cấm chế.