Chương 159: Tán Tu
Chương 159: Tán Tu
Tần Tang căn bản chưa có làm qua, trong lòng vô cùng thản nhiên, nói với Tôn Đức:
- Hồng đạo hữu nói muốn dùng Âm Sát Chi Kh íđể rèn luyện một kiện pháp khí, ta còn dùng phi phù sang cho sư huynh để chứng thực. Sau khi Tôn sư huynh chứng thực xong xuôi, ta liền trở về động phủ tu luyện, sau đó lại đi tuần tra Địa Trầm Động thêm vài lần cũng không thấy qua Hồng đạo hữu, chẳng lẽ hắn đã mất tích rồi?
Tôn Đức ảo não nói:
- Từ sau lần đó không ai thấy Hồng đạo hữu nữa, chẳng lẽ là...
. . .
Hơn mười đạo độn quang đáp xuống trước Địa Trầm Động, sau khi nghe Tần Tang chỉ ra mấy nơi cấm chế quan trọng, mọi người liền xoay quanh cái khe hở, chỗ mà lúc trước Hồng Thiện tiến vào, phân công tìm kiếm quanh Địa Trầm Động.
Ở tầng trên cùng, Tần Tang thường xuyên tuần tra, quả nhiên không tìm thấy tung tích của Hồng Thiện, tu vi của các tán tu khác lại không cao, không thể dừng lại ở trong Âm Sát Chi Khí quá lâu, chỉ có hai người Tần Tang và Tôn Đức có thể xâm nhập vào sâu bên trong Địa Trầm Động.
Xảy ra chuyện trên địa bàn của chính mình, Tần Tang cũng không thể coi như không liên quan được, vì thế đã cùng đi tìm kiếm, chỉ chốc lát sau, Tôn Đức đột nhiên chỉ vào trong một khe hở, hô lên:
- Ở trong này!
Tần Tang bay vút qua đó, nhìn thấy cảnh tượng ở trước mắt, thở dài một tiếng.
Khe nứt này vô cùng kín đáo, cửa vào lại quá hẹp, sau khi đi dần vào trong mới từ từ rộng ra, chỗ rộng nhất vươn ra cũng bằng với một bệ đá bằng phẳng, trên bãi đá có cấm cọc trận cờ, hẳn là dùng để ngăn chặn sự ăn mòn của Âm Sát Chi Khí.
Ở giữa trận cờ, Hồng Thiện ngồi xếp bằng ở bên đó vẫn không nhúc nhích, toàn thân cứng ngắc, mặt mày xanh đen, đã không còn hơi thở nào.
Hai tay của hắn ta có đặt một pháp khí dạng đao đang nằm ngang, hàn quang lấp lánh, còn có từng luồng Âm Sát Chi Khí nối tiếp nhau ở bên trên.
Tôn Đức đá văng trận cờ, đi đến trước mặt Hồng Thiện, sau khi xem xét xong liền lắc đầu nói:
-Âm Sát Chi Khí nhập thể, cả người đã bị biến thành một tảng băng rồi. Ta đã sớm nhắc nhở Hồng đạo hữu, pháp môn mượn dùng Âm Sát Chi Khí để luyện chế pháp khí không phải chính đạo, cực kỳ nguy hiểm, không cẩn thận một chút thì sẽ ảnh hưởng đến bản thân, hắn lại không cho là đúng, hôm nay gặp phải họa này thật khiến người khác phải thở dài . . . Tần sư đệ, ngươi thu hồi lại di vật của Hồng đạo hữu đi, ta sẽ mang thi thể của hắn lên trên, để hắn có thể an nghỉ dưới nấm mồ.
Hai người nâng thi thể của Hồng Thiện bay lên, mọi người nghe được đầu đuôi câu chuyện, tất cả đều im lặng.
Tôn Đức đem thanh Băng đao, trận cờ và túi Giới Tử của Hồng Thiện đưa cho người bạn tốt của hắn ta, nói:
- Bạch đạo hữu, ta nhớ rõ Hồng đạo hữu còn có hậu nhân, những thứ này đều là di vật của Hồng đạo hữu, lưu lại cho hậu nhân của hắn ta đi. Khi nào bắt đầu an táng cho Hồng đạo hữu thì nói cho ta một tiếng, ta chắc chắn sẽ đi cúng bái một phen.
Có tin dữ này, mọi người sẽ không ai còn tâm trạng tham gia tụ hội nữa, tụm ba tụm năm giải tán đi hết.
Nhìn thấy mọi người rời đi, Tần Tang có hơi đắn đo, quay đầu hỏi Tôn Đức:
- Tôn sư huynh, chuyện này có nên báo cáo cho sư môn hay không?
Tôn Đức nói:
- Tần sư đệ tự cân nhắc đi, báo hay không báo cũng được, dù sao cũng không ai để ý. Trước kia có một vị Vương sư huynh kia trông coi Địa Trầm Động, cũng đột nhiên mất tích, chết còn thảm hơn cả Hồng đạo hữu, đến giờ vẫn chưa tìm thấy thi thể, nghi ngờ có không biết có phải rơi vào sâu bên trong Địa Trầm Động rồi hay không. Bên phía tông môn có phái một vị sư thúc tới, nhưng chỉ nhìn thoáng qua chứ không quản, Hồng đạo hữu chỉ là một tán tu, ai sẽ quan tâm chứ?
Tần Tang nghe vậy liền ngạc nhiên hỏi:
- Vị sư thúc kia không tiến vào sâu bên trong Địa Trầm Động để điều tra sao?
- Làm sao mà tìm được chứ?
Tôn Đức lắc lắc đầu bật cười:
- Phía bên dưới của Địa Trầm Động chính là một cái Địa Sát âm mạch, Âm Sát Chi Khí ở trên mặt đất chẳng qua chỉ là hình tượng bên ngoài mà thôi, là do vô số sinh linh bị Địa Sát cắn nuốt không ngừng rồi ngưng tụ mà thành Âm Sát Chi Khí, so sánh với Địa Sát Khí thì khác nhau một trời một vực. Nghe nói có một vị sư tổ Kim Đan kỳ của sư môn tự mình ra tay, cũng không dám xâm nhập quá sâu bên trong Địa Sát âm mạch, lùi lại mà cầu cái khác, ở bên ngoài sử dụng cấm chế để che lại, vị sư thúc kia càng không dám đi vào. Địa Sát âm mạch, quỷ thần khó lường, không biết bên trong còn tồn tại sự vật quỷ dị nào khác hay không, Tần sư đệ cũng nên cẩn thận một chút.
Chờ Tôn Đức đi rồi, Tần Tang có chút đăm chiêu, khó trách pháp khí trên người mình cũng không có cách nào ngăn cản hàn khí trong Địa Trầm Động, nghe nói Địa Sát Chi Khí chính là loại khí chí âm nhất thế gian, bên trong Địa Trầm Động này vậy mà lại ẩn giấu một cái Địa Sát âm mạch.
Có chuyện này, Tần Tang cũng không dám đi sâu vào trong Địa Trầm Động, thành thật làm tròn bổn phận ở tầng trên, dù sao thì Âm Sát Chi Khí vô cùng đầy đủ, cũng đủ để hắn dùng để tu luyện.
Tuần tra các hang, tu luyện, lâu lâu rảnh rỗi thì quay về Thiếu Hoa Sơn nghe các sư thúc giảng đạo, hoặc là đi Đỉnh Vân Sơn tụ hội.
Tâm không chuyên chú tu luyện khiến Tần Tang nhớ đến những ngày tháng ở Khôi Âm Tông, cũng không biết hiện tại tình huống của huynh đệ Đàm thị, Sử Hồng sư tỷ như thế nào rồi, thành dư nghiệt tìm nơi lánh nạn của Khôi Âm Tâm, hay là tiếp tục trở thành tán tu lưu lạc khắp nơi.