Chương 1624: Cầu đạo
Chương 1624: Cầu đạo
"Chờ nàng tỉnh lại, xem nàng lựa chọn thế nào."
Tần Tang nhìn Tố Nữ đang ngủ say.
Kỳ thật hắn và Tố Nữ chỉ có duyên gặp mặt vài lần, mấy lần xuất thủ cứu Tố Nữ, đều do nguyên nhân khác, đến cùng hắn và nàng không tiếp xúc bao nhiêu.
Tần Tang bóp nát Quỷ Ấn, không coi Tố Nữ chân chính thành Hồn Nô.
Thứ nhất, lần này còn sống, hắn cũng muốn nhận ân tình của Tố Nữ.
Thứ hai, sau khi trải qua chuyện của Song Đầu Hống, Tần Tang đã hiểu, ép buộc không phải cách lâu dài, chỉ trở mặt thành thù.
Song Đầu Hống đi theo mình nhiều năm như vậy, Bá Huyết Quả không thể dụ hoặc nó từ bỏ tâm cầu tự do, tình nguyện làm mồi dụ, cũng muốn thoát ly khống chế.
Thú còn như vậy, huống chi người?
Tố Nữ tuyệt sẽ không cam tâm làm Hồn Nô của người khác, nàng hẳn còn lưu hậu thủ. Hơn nữa thủ đoạn của nữ nhân này không khỏi quá quả quyết tàn nhẫn, vậy mà tự luyện bản thân thành Hồn Nô, Tần Tang cưỡng chế lưu nàng bên cạnh, chắc ngủ cũng không ngon.
Không bằng dứt khoát buông tay, kết một thiện duyên.
Từ biệt huynh muội Bảo Thị, Tần Tang đi theo Thanh Trúc.
Linh Châu Tử và lão giả không ngăn cản.
Thanh Trúc dẫn Tần Tang theo, sau khi ly khai chỗ này, bay qua dòng sông, trở lại Ỷ Thiên Phong, một đường bay lên đỉnh núi mà không nói một lời.
Đột nhiên, thân thể Thanh Trúc mềm nhũn, suýt nữa rơi xuống đất.
"Tiền bối!"
Tần Tang kinh hãi, đỡ lấy Thanh Trúc, đột nhiên ngửi thấy mùi tanh của máu, lúc đó hắn mới phát hiện khắp người Thanh Trúc máu me be bét.
Vừa rồi, Thanh Trúc đang ráng chống đỡ trước mặt đám người Linh Châu Tử, tránh bị nhìn thấu sơ hở.
"Không sao."
Thanh Trúc bắt lấy cánh tay Tần Tang, thanh âm yếu ớt, nhưng ngữ khí vẫn bình tĩnh như cũ, trầm giọng nói: "Đi U Minh Cốc!"
"Tiền bối thân thể của ngài…"
Mặt mũi Tần Tang tràn đầy lo lắng, khí tức của Thanh Trúc suy yếu dị thường, sinh cơ đang nhanh chóng trôi qua.
Hắn lấy Tam Quang Ngọc Dịch ra, muốn cho Thanh Trúc phục dụng, nhưng bị Thanh Trúc ngăn cản.
"Bản nguyên của ta đã thủng trăm ngàn lỗ... Đừng lãng phí thần dược này trên người ta."
Bất quá Thanh Trúc vẫn không thể ngăn Tần Tang.
Thanh Trúc không từ chối nữa, khẽ thở dài: "Thôi, ta còn một tâm nguyện chưa thành, vừa vặn liên quan đến ngươi."
Tần Tang lại lấy Dưỡng Hồn Mộc đưa cho Thanh Trúc.
"Tiền bối thử vật này…"
Thần sắc Thanh Trúc kinh ngạc, cười nói: "Đúng là đạo nhân đa bảo, ta nhớ rõ ngươi lựa chọn Mộc Hành Linh Vật làm bản mệnh linh kiếm. Khó trách ngươi có thể thuận lợi tu luyện đến cảnh giới này, thì ra có Dưỡng Hồn Mộc, quả thật phúc duyên thâm hậu..."
Tần Tang thấy Thanh Trúc hiểu lầm mình, mượn nhờ Dưỡng Hồn Mộc tu luyện Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương, tuy vậy hắn cũng không giải thích.
"Ta dẫn kiếm khí nhập thể, Ma Hồn và phân hồn Cổ Ma đã bị diệt, bản thân cũng bị kiếm khí chém vỡ căn nguyên, thần hồn sắp tiêu tán, toàn bộ nhờ mảnh vỡ linh kiếm mới kéo dài thêm một hơi, hiện tại đã vô lực hồi thiên. Dưỡng Hồn Mộc cũng vô pháp thay đổi, chỉ giúp ta thêm nhiều thời gian hơn mà thôi…"
Tam Quang Ngọc Dịch tẩm bổ nhục thân, hồn quang Dưỡng Hồn Mộc ôn dưỡng thần hồn, khí sắc Thanh Trúc thoáng chuyển biến tốt đẹp.
Nhưng đúng như y nói, đã hết cách xoay chuyển, hiện tại chỉ như hồi quang phản chiếu.
Thời điểm Thanh Trúc chủ động dẫn kiếm khí nhập thể, Tần Tang đã dự cảm không tốt, không ngờ ngay cả Dưỡng Hồn Mộc cũng không thể cứu Thanh Trúc.
Tần Tang âm thầm hỏi thăm Bạch, nhưng Bạch không còn cách nào khác.
"Y khác ta, lúc trước ta hẳn đã lưu hậu thủ, cho nên tàn hồn mới có thể kiên trì nổi. Còn y thì bản nguyên đã bị kiếm khí chém vỡ, chia năm xẻ bảy, ngay cả tàn hồn cũng vô pháp ngưng tụ. Nếu không nhờ mảnh vỡ linh kiếm kia, y đã vẫn lạc tại chỗ rồi..."
Lúc phân hồn Cổ Ma rít gào, Bạch cũng bị ảnh hưởng.
May mắn hắn kịp thời bảo vệ Câm Cô, hai người chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian sẽ khôi phục.
Ánh mắt Tần Tang tối sầm lại.
Đây là lần thứ hai hắn tiếp xúc Thanh Trúc tiền bối, nhưng từ khi gia nhập Thiếu Hoa Sơn, hai người đã như bạn tri kỷ từ lâu.
Lần này nhìn thấy Thanh Trúc không chút do dự dẫn kiếm khí tự chém, Tần Tang biết mình không nhìn lầm người. Nếu có thể cứu Thanh Trúc, hắn nhất định dốc toàn lực ứng phó.
"Ngươi vẫn còn nhiều nghi hoặc phải không?"
Hai người sóng vai bay lên đỉnh Ỷ Thiên Phong.
Thanh Trúc nhìn cảnh vật hoang tàn chung quanh, suy nghĩ miên man, bản thân từ Tử Vi Cung truyền tống đến Thất Sát Điện, kinh lịch đủ loại trải nghiệm tại Thương Lãng Hải, nói cho Tần Tang biết.
Một số chuyện trong đó liên quan chút ít đến Tần Tang, vì Tần Tang giải thích nhiều bí ẩn.
"Lần kia ta truyền tống đến Thất Sát Điện, lần đó có thể tính Thất Sát Điện lần đầu tiên xuất thế. Lần thứ hai, ngươi truyền tống đến nơi đây, lần thứ ba là lần này."
Thanh Trúc nhìn đỉnh núi, âu sầu nói.
"Năm đó, ta và sư muội đi báo thù cho sư tỷ, mưu đồ giết Lãnh Vân Thiên tại Tử Vi Cung, nhưng bị Lạnh Càn nhìn thấu, chỉ có thể đánh Lãnh Vân Thiên trọng thương. Ta bị Lạnh Càn phát hiện, một đường truy sát, khi đó ta lo lắng liên luỵ sư muội, trong lúc bị thương ta mở truyền tống trận, truyền tống đến đây."
Thanh Trúc chỉ Tiên Cấm bên trên không trung.
"Cổ truyền tống trận tọa lạc bên trong Tiên Cấm, nơi nội điện ngoại điện giao nhau, ta đi theo hành lang bạch ngọc, tìm được lối đi, sau đó làm chút bố trí ẩn giấu lối đi chân chính, ngươi nhớ kỹ lộ tuyến, dùng phù ấn này quay về."
Thanh Trúc nói con đường cho Tần Tang biết, cũng truyền cho Tần Tang một đạo phù ấn.
Tần Tang ghi nhớ con đường, tâm thần buông lỏng, cuối cùng đã biết vị trí của cổ truyền tống trận, có thể trở về Tiểu Hàn Vực.
"Đa tạ tiền bối thành toàn."
Thanh Trúc khẽ mỉm cười nói: "Không cần cám ơn ta, nếu không phải ta tới trước, ngươi hẳn là người đầu tiên phát hiện bí mật của Tiên Cấm, cũng không cần kinh lịch nhiều khó khăn trắc trở như vậy."
Tần Tang chăm chú lắng nghe.
"Ta truyền tống đến đây, từ Tiên Cấm đi đến U Minh Cốc..."
Thanh Trúc đột nhiên dừng lại, hỏi: "Ngươi có biết Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương và lai lịch mảnh vỡ linh kiếm?"
"Vãn bối nghe nói, công pháp tựa hồ đến từ Tử Vi Cung, trước đây cũng không biết mảnh vỡ linh kiếm tồn tại."
Tần Tang cẩn thận hồi ức, chưa từng nghe nói qua mảnh vỡ linh kiếm.
Mảnh vỡ linh kiếm quả nhiên liên quan đến Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương.
Nghe vậy, Thanh Trúc hơi ngoài ý muốn: "Ngươi là người kế ta, tu luyện Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương, tu vi cảnh giới cao nhất! Hơn nữa không giống ta lưu lại sát niệm ẩn họa, Đông Dương Bá từ khi nào trở thành kẻ có mắt không tròng?"
"Chuyện đó..."
Tần Tang thầm nói một tiếng hổ thẹn, do dự một chút, không giấu diếm Thanh Trúc liền giải thích gút mắc của mình và Thần Yên, Đông Dương Bá mưu đồ trên người hắn, thô sơ giản lược nói một lần.
Thanh Trúc cười ha ha: "Ta ngược lại không ác cảm Đông Dương Bá, năm đó uy thế của Lạnh Càn như chính long, mà con đường tu luyện của ta lại đi gian nan, đổi lại những người khác, cũng sẽ không vì một đệ tử mà đắc tội Nguyên Thần Môn. Bất quá, Đông Dương Bá một mực lấy việc chấn hưng Thiếu Hoa Sơn làm nhiệm vụ của mình, nếu cho Đông Dương Bá biết, mình bức đi một đệ tử thiên tài có hi vọng Kết Anh, không biết biểu tình như thế nào…"
Nghe lời ấy, Tần Tang nhất thời xấu hổ, liên tục nói không dám.
Nếu hắn được coi như thiên tài, vậy những tu sĩ khác chẳng phải người trời sinh tu hành hay sao?
"Không cần tự coi nhẹ mình! Ta thấy ngươi Tinh Khí Thần đều đủ, pháp thể đồng tu, trên người lại mang Dưỡng Hồn Mộc, sau khi phục dụng Địch Hồn Dịch, hi vọng Kết Anh càng cao hơn những người khác, sau này sẽ có cơ hội đường đường chính chính đứng trước mặt Đông Dương Bá."
Thanh Trúc dường như chờ mong loại tràng diện này.
"Pháp thể đồng tu, có thể trợ giúp Kết Anh?"
Tần Tang nghe vậy, ánh mắt đột nhiên sáng lên, vội vàng thỉnh giáo Thanh Trúc.
Lần đầu tiên hắn được tổ sư Nguyên Anh chỉ điểm.
Dịch giả: ''Mọi người ủng hộ ngọc phiếu, trợ giúp truyện lên tóp 3, để dịch giả nhận bánh trung thu, ăn bành rồi lại có sức bạo 10c 1 ngày.''