Chương 1626: Hoa đào
Chương 1626: Hoa đào
"Chuyện này..."
Tần Tang nội thị khí hải, nhìn xem khí xám.
Khí xám một mực thành thật, không ngờ lại có lai lịch kiếm linh của linh kiếm, hơn nữa cũng không an phận, thừa dịp hắn hôn mê gây sóng gió.
"Ta không biết kiếm linh có nhận ngươi làm chủ nhân hay không, về sau ngươi tốt nhất phòng bị nhiều hơn. Chuyện này chưa chắc đã xấu, đợi kiếm linh thức tỉnh, ngươi có thể dễ dàng phát hiện vị trí mảnh vỡ linh kiếm khác, tập hợp đủ bộ công pháp kinh thế này!"
Thanh Trúc cảm khái vạn phần.
Y ráng chống đỡ đến đây, chính vì giúp Tần Tang lấy bộ công pháp kia, dìu dắt hắn tiến vào.
Tiên đồ còn dang dở của y, sẽ do Tần Tang tiếp tục đi tiếp, hơn nữa rất có hy vọng!
Tần Tang gian nan tiêu hóa nhiều tin tức như vậy, hắn không biết nên vui hay nên buồn.
Nhưng hắn vẫn còn một chuyện chưa hiểu.
Trước khi truyền tống, kiếm linh đã tiến vào trong cơ thể hắn, đến tột cùng từ lúc nào?
Khẳng định không phải tòa đại điện kiếm đường của cổ truyền tống trận kia, nếu không Thanh Trúc và hắn tu luyện Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương, kiếm linh không đạo lý nào không nhận Thanh Trúc làm chủ, lại chọn người đến sau như hắn.
"Chẳng lẽ..."
Tần Tang đột nhiên nhớ tới, lúc bị Đông Dương Bá giam vào đại điện thanh đồng, nơi mà sư tôn Thần Yên mất tích, một màn uy hiếp Thần Yên.
Trước lúc đó, hắn xác định trên người mình không có dị thường, kiếm linh không có khả năng lặng yên không một tiếng động xâm nhập thể nội.
Chỉ khi đó, toàn thân Tần Tang bị Đông Dương Bá dùng cấm phù phong ấn.
Kiếm linh chẳng lẽ một mực ẩn thân trong toà đại điện thanh đồng kia, rốt cuộc đợi đến một người tu luyện Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương, lặng lẽ trốn vào trong cơ thể mình?
Tần Tang càng nghĩ càng thấy khả năng này rất lớn.
Thanh Trúc nghe Tần Tang nói việc này, trầm ngâm nói: "Có khả năng! Thất Sát Điện, Tử Vi Cung, đến cùng vẫn liên quan đến Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương và mảnh vỡ linh kiếm… Đáng tiếc ta không cách nào đồng hành với ngươi, về sau chỉ chờ ngươi đi thăm dò."
Thanh Trúc vỗ vỗ bả vai Tần Tang, lại đơn giản nói chuyện phát sinh sau đó qua một lần.
"Sau khi đưa tiễn ngươi và kiếm linh, ta vốn định trở về lấy mảnh vỡ linh kiếm và công pháp đi, nhưng không ngờ Ma Hồn sinh nghi, một mực tìm kiếm khắp nơi trong đại điện kiếm khí không đi. Một khi ta cưỡng ép phá cấm, động tĩnh quá lớn, tất sẽ bị Ma Hồn phát giác, mà lúc ấy ta hoàn toàn không phải đối thủ của nó, không đợi cầm tới mảnh vỡ linh kiếm, đã nằm xuống trong tay Ma Hồn. Một mực giằng co như thế, đến khi Thất Sát Điện phong bế, ta chỉ có thể từ bỏ, rời khỏi nội điện trước."
"Sau khi ra ngoài, ta tìm kiếm tung tích Ma Hồn khắp nơi trong hai đại hải vực, phát hiện tu vi Ma Hồn tăng lên, phong ấn bắt đầu buông lỏng. Khi đó Ma hồn liên tiếp thay đổi thân phận, tựa hồ đang âm mưu chuyện nào đó. Đợi không được nội điện xuất thế lần nữa, phong ấn sẽ bị phá, ta nhất định phải nghĩ biện pháp phản kích."
"Sau đó, Vu tộc lần đầu mở ngoại điện, ta lưu lại ngọc giản tại kiếm kính, dẫn Ma Hồn tới Linh Quy Đảo. Đồng thời lừa dối Ma Hồn, để nó tự cho thân phận của bản thân là Kiếm Hồn, phòng ngừa ta bị Ma Hồn thôn phệ trước."
"Chủ động dẫn ma hồn nhập thể, ta tự mình khống chế mảnh vỡ linh kiếm, phong ấn quả nhiên vững chắc."
"Trước đó, ta đưa hóa thân Kiếm Hồn vào Thiên Đạo Tông. Nhưng hóa thân đột phá thất bại, chỉ có thể dùng Huyết Sâm kết tạo Nguyên Anh ngoại đạo, ta lại mang đến một mảnh vỡ linh kiếm khác, mượn nhờ hai mảnh vỡ linh kiếm, một lần nữa phong ấn Ma Hồn."
"Nhưng không ngờ, tình huống phức tạp hơn ta tưởng tượng nhiều. Ma Hồn ý đồ phóng thích Cổ Ma, gây sóng gió khắp nơi trong Tu Tiên Giới, châm ngòi thế lực khắp nơi, mà ta chỉ có thể nhìn, không làm được chuyện gì. Vu tộc lần thứ hai mở Thất Sát Điện, ta vốn muốn mượn tay của ngươi, đưa tin tức ra ngoài, nhưng bị Ma Hồn ngăn cản, chuyện tiếp theo thì ngươi đã biết…"
Nghe Thanh Trúc nói xong, Tần Tang theo đó thở dài.
Không nghĩ tới, Thanh Trúc tiền bối vậy mà kinh lịch nhiều khúc chiết như vậy, chỉ hơn chứ không kém mình.
Trầm mặc một lát, Tần Tang nói khẽ: "Tiền bối... Có lời nào muốn nói, vãn bối sẽ giúp tiền bối truyền lại?"
Mặc dù tàn khốc, nhưng Tần Tang không thể không hỏi, hắn cảm nhận được, trạng thái của Thanh Trúc càng ngày càng kém.
"Không cần vì ta mà đau buồn! Sau khi ta chết ngươi chỉ cần đưa thi thể của ta trở về, các nàng đã đợi ta nhiều năm, rốt cuộc đã có thể đoàn tụ dưới Cửu Tuyền. Còn Thanh Quân, thì không cần nhiều lời quấy rầy..."
Thanh Trúc lắc đầu nói:"Đối với nàng mà nói, ta không thể tận trách, chỉ là phụ thân của nàng, thì không còn gì hơn."
Thanh Trúc và Tần Tang đi đến biên giới U Minh Cốc, nhìn chăm chú hồi lâu, đột nhiên quay người hỏi Tần Tang: "Tiên đạo thân hứa hư vô mờ mịt, ngươi đã từng hối hận chưa?"
Tần Tang khẽ giật mình, không chút do dự lắc đầu.
"Rất tốt!"
Thanh Trúc khen một câu.
Y đứng chắp tay, ánh mắt sâu xa, không biết nhìn phương nào, trong ánh mắt mang theo mấy phần dư vị hồi ức.
"Ngươi còn nhớ Hồng Ngọc Đào?"
Tần Tang gật đầu.
Hắn đương nhiên nhớ kỹ, Thiếu Hoa Sơn Kiếm Môn Quan Hồng Ngọc Đào, linh quả ngọt ngào thanh mát.
Chính từ khi đó, hắn nghe truyền thuyết về Thanh Trúc tiền bối, hiện tại chứng kiến truyền thuyết kết thúc.
"Đáng tiếc đã nhiều năm không thưởng thức qua."
Thanh Trúc lẩm bẩm nói.
Y đã tìm kiếm linh đào khắp nơi, trong lúc tu luyện trên Linh Quy Đảo lại cố tình bồi dưỡng Hồng Ngọc Đào, nhưng cuối cùng không phải hương vị trong trí nhớ.
Nghe lời ấy, Tần Tang chợt nhớ tới một chuyện, nhanh chóng lục lọi Thiên Quân Giới, vậy mà tìm thấy một hạt đào.
Năm đó, hắn từng muốn trồng Hồng Ngọc Đào trong động phủ, cho nên lưu lại mấy hạt đào, một mực tồn tại đến bây giờ.
Tần Tang đặt hạt đào lên trên đất, mời Thanh Trúc tiền bối thôi động dược lực Tam Quang Ngọc Dịch trong cơ thể, quán chú sinh cơ.
Hạt đào mọc rễ, nảy mầm, trổ nhánh, giương lá, lấy tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy sinh trưởng thành một cây đào.
Chỉ một thoáng.
Hoa đào nở rộ!
Hương hoa quanh cốc.
Chốc lát hoa đào tàn lụi, treo đầy quả trám, phủ thêm ánh nắng chiều đỏ, cuối cùng trưởng thành Hồng Ngọc Đào!
Quả lớn đã chín!
Đỏ tươi động lòng người!
Thần tích Như thế, chỉ xuất hiện trong Tu Tiên Giới.
Cây đào vẫn còn tiếp tục trưởng thành nhánh mới, cành lá rậm rạp, hoa đào tiếp tục nở rộ.
Thanh Trúc đình chỉ quán thâu sinh cơ, kinh ngạc nhìn cây đào, ánh mắt nhu hòa, gật đầu với Tần Tang, nhẹ nhàng hái một quả Hồng Ngọc Đào xuống.
Cắn một miếng, Thanh Trúc cẩn thận phẩm vị, thở dài: "Đến cùng do sinh quả quá nhanh, không trải qua gian nan vất vả."
Tần Tang cũng ăn một miếng, đồng ý: "Vị ngọt vẫn kém một chút.'
"Quả ngon hơn, ngươi còn chưa ăn qua." Thanh Trúc tiếc nuối.
Tuy nói như thế, Thanh Trúc vẫn ăn xong toàn bộ Hồng Ngọc Đào.
"Đi thôi."
Thanh Trúc nói.
Tần Tang mang theo mấy phần lo lắng, nhìn Thanh Trúc một chút, bay vào U Minh Cốc.
Đợi Tần Tang đi đến U Minh Khí, Thanh Trúc gọi linh kiếm ra, chém một đạo kiếm khí kinh thế, mở đường cho Tần Tang.
Trong miệng y tụng thấp.
"Ta lấy kiếm trảm U Minh, kiếp sau lại làm một trang hảo hán.''
Kiếm khí mở đường, trảm phá cổ cấm.
Tần Tang theo sau kiếm khí tiến vào đáy U Minh Cốc.
Quả nhiên như Thanh Trúc nói, nơi này có một bộ Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương.
Đạt được công pháp, Tần Tang bay khỏi U Minh Cốc, rơi xuống đài đất, bước chân vô thức chậm dần.
Tần Tang nhìn thấy.
Trên vách đá ghi mấy dòng chữ, do Thanh Trúc tiền bối lưu lại.
... ...
Một tiểu viện, hoa đào đầy vườn
Một phương thanh đường, tựa như ngọc hoàn mỹ
Một sư tỷ, tuổi vừa mới đôi tám
Một sư muội, để tóc chỏm như tuổi tác
Một đường cầu tiên vấn đạo, cuối cùng không biết mộ hoang hạ lạc nơi nào
Không bằng
Dựa lưng vào núi, cày ruộng đi thuyền
Bắt chỉ yêu quỷ, lên phó ký quẻ
... ...
Mảnh vỡ linh kiếm cắm trên vách đá, cũng có một câu: ''Kiếm tặng Tần đạo hữu.''
Tần Tang nhìn thấy.
Thanh Trúc ôm kiếm gỗ đào, dựa cây đào an nghỉ.
Gió nhẹ thổi tới.
Hoa rụng rực rỡ.