Chương 164: Mệnh Lệnh
Chương 164: Mệnh Lệnh
Nhưng khi đột phá Luyện Khí tầng thứ mười, cho dù ý chí kiên định như sắt đá cũng vô dụng, rốt cuộc cũng không thể chống cự, Nguyên Thần sẽ bị Diêm Vương hoàn toàn đồng hóa, hai người kết hợp thành một thể, trở thành chủ hồn của Diêm La Phiên.
Diêm La Phiên có nhiều hơn một cái chủ hồn, như vậy một cây pháp khí Thập Phương Diêm Lam Phiên sẽ coi như luyện thành. Có thể liên tục áp đảo Diêm Vương, người không bị cắn nuốt rất ít, cho nên tới bây giờ, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ kỳ của Khôi Âm Tông cũng không có ai có thể tập hợp đủ mười cây Thập Phương Diêm La Phiên, cũng may là chỉ cần có được sáu cây thì vẫn có thể miễn cưỡng bố trí thành Thập Phương Diêm La Trận.
Từ nay về sau, khiến cho Thập Phương Diêm La Phiên hấp thu đầy đủ sinh hồn cùng với huyết thực, uy lực có thể sẽ chậm rãi tăng lên, cho đến khi toàn bộ đều trở thành cực phẩm pháp khí, uy lực của Thập Phương Diêm La Trận cũng sẽ đạt đến mức độ vô cùng đáng sợ.
Về phần làm như thế nào để biến Thập Phương Diêm La Trận thành pháp bảo thì, việc này ta cũng không biết . . .
Tần Tang nghe Tôn Đức nói ra chân tướng của Diêm La Phiên, ngốc trệ tại chỗ, cảm thấy lạnh lẽo từ lồng ngực cho đến lòng bàn chân.
Hắn đã từng rất hâm mooj Sử Hồng sư tỷ được Việt Võ coi trọng, chọn lựa làm đệ tử, không cần đi làm gian tế.
Hiện tại mới biết được, nguyên nhân Việt Võ nhìn trúng Sử Hồng, chính là do thiên phú của Sử Hồng tốt, có xác xuất rất lớn sẽ giúp ông ta luyện thành một cây Thập Phương Diêm La Phiên.
Ngày đó ở động phủ của Việt Võ, các sư thúc tranh nhau cũng không phải là tranh đệ tử, mà là tranh giành Thập Phương Diêm La Phiên.
Lấy thiên phú của Sử Hồng sư tỷ, cho dù là làm tán tu, không có Trúc Cơ Đan, cũng có được xác xuất không nhỏ đạt tới Trúc Cơ kỳ, lại mơ mơ hồ hồ rơi vào loại kết cục này.
Còn có huynh đệ Đàm thị và các vị đồng môn ở lại Âm Sát Uyên, cho dù sau lần dị biến thoát ra khỏi được ma trảo của Khôi Âm Tông, cũng sẽ khó tránh khỏi được xui xẻo trở thành tế phẩm.
Trở thành chủ hồn của Ma Phiên, trọn đời không được luân hồi, Tần Tang ngẫm lại cái cảnh này không nhịn được cảm thấy sởn người, thà rằng bị Diêm La Phiên phản phệ tới chết còn hơn.
Nếu bản thân không có Ngọc Phật che chở, hiện tại đã trở thành khí linh ở trong tay của Tôn Đức. Không đúng, hẳn là đã sớm tại bị Diêm Vương cắn nuốt mà chết ở Thanh Dương Quan rồi.
- Có cách nàn mượn dùng Hồn Đan để tu luyện mà không bị Diêm Vương đồng hóa hay không?
Tần Tang hỏi Tôn Đức.
Tôn Đức nói:
- Theo như ta được biết thì không có, đệ tử chân truyền của Khôi Âm Tông không một ai dám dùng Diêm La Phiên để tu luyện, nếu không thì Khôi Âm lão tổ đã dẫn dắt Khôi Âm Tông đi xưng bá ở Tiểu Hàn Vực rồi.
- Nếu có người bắt đầu dùng Diêm La Phiên để tu luyện thì phải làm như nào mới không bị đồng hóa?
Tôn Đức nghĩ nghĩ, nói:
- Trừ phi tự phế toàn bộ tu vi, bắt đầu tu luyện lại từ đầu.
Tần Tang nghe vậy thì âm thầm cười khổ, buồn cười chính bản thân mình còn định dùng hoa lan thần bí kia để đổi lấy công lao, thật sự là quá ngây thơ rồi, trở về chính là tự chui đầu vào lưới.
Ban đầu hắn nghĩ, Nguyên Chiếu Môn dụ dỗ tán tu đến duy trì cấm chế của Bát Quái cấm địa là hành vi của ma đạo.
Hiện tại mới biết được, so với thủ đoạn này thì Ma Môn còn phải gọi một tiếng sư phụ.
Khôi Âm Tông lập tông đã mấy trăm năm, dùng đệ tử luyện ma khí, bao nhiêu là vong hồn chết ngay tại Âm Sát Uyên, bao nhiêu là vong hồn bị giam cầm trong Diêm La Phiên, trọn đời không được luân hồi.
Trôi qua một lúc lâu thì Tần Tang mới đem sự xao động trong lòng từ từ bình phục lại, thản nhiên nói:
- Tôn sư huynh biết nhiều bí ẩn như vậy thì hẳn thân phận không hề tầm thường đi? Không biết Tôn sư huynh ẩn núp ở Thiếu Hoa Sơn là có mục đích gì?
Tôn Đức biến ảo ra khuôn mặt lộ ra vẻ mặt rất xấu hổ:
- Tần sư đệ không cần hiểu lầm, ta và ngươi giống như nhau, đều là muốn ở Thiếu Hoa Sơn tìm một nơi ẩn thân, an tâm tu luyện.
Sư phụ của cha ta chính là đệ tử nhỏ nhất của Khôi Âm lão tổ, nhưng không có khả năng đột phá đến Kim Đan kỳ, cha ta là đệ tử chân truyền duy nhất của hắn, cho nên địa vị ở Khôi Âm Tông cũng không hề thấp.
Hai mươi mấy năm trước, không biết Dịch lão quỷ đã làm cái trò điên khùng gì, đột nhiên lại mệnh lệnh bất luận kẻ nào cũng không được đi tranh giành đệ tử ở Âm Sát Uyên, khư khư cố chấp mưu đồ Nguyên Chiếu Môn.
Khi đó cha ta liền cảm thấy không ổn, lúc ấy ta còn nhỏ, cha ta vừa vặn làm tới một cái Kiếm Pháp Ý Chỉ của Thiếu Hoa Sơn, âm thầm đưa ta tới Thiếu Hoa Sơn. Hiện tại xem ra, cha ta quả nhiên có dự kiến trước, căn cơ của Khôi Âm Tông trong tay của Dịch lão quỷ hoàn toàn bị hủy hoại . . .
Tần Tang nhìn chằm chằm Tôn Đức:
- An ổn tu luyện? Chỉ sợ trong lời nói của Tôn sư huynh có nhiều chỗ không đúng với sự thật đi, vị Hồng đạo hữu chết ở Địa Trầm Động vào một năm trước, thật sự chỉ dùng Âm Sát Chi Khí luyện chế pháp khí?
Tôn Đức cười gượng một tiếng:
- Tần sư đệ mắt sáng như sao, trước khi cha ta đưa ta đến đây đã để lại cho ta mấy cây Diêm La Phiên. Ta quả thật cũng đã từng có qua một vài ý đồ xấu, đáng tiếc là những tán tu này dù là tư chất thấp kém, hay là tham luyến hồng trần, tâm tính không được. Ở Thiếu Hoa Sơn cũng chẳng ra đâu vào đâu, ta không dám táo bạo không kiêng nể, cho tới bây giờ cũng không có dụ dỗ được ai mắc câu cả, một cây Thập Phương Diêm La Phiên cũng không luyện thành nổi. Tên Hồng Thiện kia ta đã sớm cảnh báo bọn họ nhẫn nại thêm vài năm nữa, chờ sau khi sư đệ rời đi rồi lại đến Địa Trầm Động, hắn lại dám làm trái mệnh lệnh của ta, ta chỉ có thể . . .