Chương 165: Trúc Cơ Đan
Chương 165: Trúc Cơ Đan
Tần Tang cười lạnh:
- Là muốn chờ ta biến thành chủ hồn của Diêm La Phiên đúng không? Ngại quá, khiến Tôn sư huynh thất vọng rồi.
Tôn Đức cười mỉa không dám nói tiếp.
Ánh mắt của Tần Tang ngưng tụ lại:
- Tôn sư huynh còn chưa có nói cho ta biết làm cách nào để giải trừ Thực Tâm Trùng.
Hắn mới vừa cẩn thận hỏi qua Tôn Đức, người của Khôi Âm Tông chỉ cần qua được Độc Cổ chi Pháp kia của Khôi Âm lão tổ sáng tạo ra, chỉ cần người trúng Thực Tâm Trùng xâm nhập vào phạm vi cảm ứng của thần thức bọn họ, lập tức có thể cảm ứng được.
Lấy cảnh giới hiện tại của hắn, thần thức chỉ có thể cảm ứng được xa xa mấy trượng xung quanh mà thôi, nhưng tu sĩ Trúc Cơ kỳ và tu sĩ Kết Đan kỳ thì lại phạm vi cảm ứng của thần thức liền vô cùng khủng bố, nếu bản thân xui xẻo gặp được dư nghiệt của Khôi Âm Tông, không thể trốn đi đâu được, đó chắc chắn là một mối họa ngầm.
Ánh mắt Tôn Đức lóe lên:
-Tần sư đệ, ngươi thật sự không sợ Thực Tâm Trùng sẽ thôn phệ Nguyên Thần của ngươi sao? Nếu không sao ngươi phải vội vàng như vậy. Ban nãy ngươi hỏi cái gì ta đều đã thành thật trả lời, đủ để thấy thành ý của ta thế nào, hiện tại chính là lúc để Tần sư đệ biểu hiện ra thành ý của ngươi. Trước tiên, ngươi phải tìm cho ta một cỗ thân thể thích hợp, để ta đọat thân hoàn hồn. Sau khi đã an toàn, ta chắc chắn sẽ nói cho ngươi biết cách giải trừ Thực Tâm Trùng. . .
Khuôn mặt Tần Tang vẫn như cũ không đổi sắc nhìn chằm chằm Tôn Đức, lòng bàn tay hắn đột nhiên điên cuồng dâng trào một cỗ linh lực, nắm chặt bàn tay lại. Tôn Đức lại không nghĩ rằng Tần Tang lại quả quyết muốn giết hắn như thế, gấp giọng kêu to:
-Chỉ có tu sĩ Trúc Cơ kỳ của Khôi Âm Tông mới biết được cách làm thế nào để hoàn toàn giải trừ hết Thực Tâm Trùng trên người ngươi, ngươi tha cho ta một mạng, ta sẽ đi cầu cha ta giúp ngươi. . . A. . .
Chỉ nghe Tôn Đức để lại một tiếng hét thảm, Nguyên Thần của hắn bị Tần Tang niết một cái vỡ nát, hóa thành làn sương nhẹ bay đi.
-Khẳng định ngươi đang nghi hoặc vì sao ta có thể chống cự được sự thôn phệ từ Thực Tâm Trùng. Nhưng để chịu đựng đến một câu đều không có than trách thì quả thật không dễ dàng gì. Ngươi muốn đem ta luyện thành chủ hồn của Diêm La Phiên, lại còn biết rõ nhiều bí mật của ta như vậy, không những thế ngươi còn là một con người nham hiểm, thì ta làm sao có thể thả ngươi đi cho được? Còn Thực Tâm Trùng, cùng lắm thì chỉ cần trước khi ta đột phá Trúc Cơ kỳ không đi ra khỏi Thiếu Hoa Sơn, Khôi Âm Tông cho dù có dư thừa các lão quỷ Kim Đan đi nữa, thì ta cũng không thể xui xẻo đến mức có thể vô tình gặp được họ.
Tần Tang vỗ tay vài cái, thì thào mà nói ra.
Lưu lại cho Tôn Đức một hơi, để cho hắn có cơ hội Nguyên Thần ly thể, cũng là Tần Tang cố tình làm, từ lúc bắt đầu hắn đã không có ý định chừa lại một cái mạng nhỏ cho Tôn Đức.
Tần Tang xoay chuyển ánh mắt, cảm giác lạnh lẽo từ tận đáy lòng vẫn chưa có tản đi. Sự hiểm ác của Tu Tiên Giới hắn đã trải qua đủ nhiều, nếu như không có phật ngọc giúp đỡ, hắn thật không biết mình đã chết bao nhiêu lần.
Tầm mắt đảo qua thi thể Tôn Đức, Tần Tang nhìn thấy một cái Túi Giới Tử bị đánh bay đến bên cạnh, liền giơ tay lên thu nó đi qua.
Dùng thần thức đem đồ vật bên trong Túi Giới Tử đều dời ra ngoài, bỗng chốc trong động phủ đã đầy ắp một mảng lớn.
Một ít đồ vật lặt vặt cùng pháp khí phẩm chất thấp đều bị hắn ném qua một bên, Tần Tang nhìn một cái liền thấy bảy cây Quỷ Phiên màu đen.
Bảy cái Quỷ Phiên một lớn sáu nhỏ. Sáu cái nhỏ kích cỡ gần như là ngang bằng Diêm La Phiên của hắn, nhưng bên trên mặt cờ khắc vẽ quỷ hồn so với Diêm La Phiên thì càng thêm hung lệ, hình thái lại là khác nhau rất nhiều, Tần Tang thầm nghĩ cái này có khả năng là Thập Phương Diêm La Phiên.
Tôn Đức có tới sáu cây Thập Phương Diêm La Phiên, có thể bày thành trận pháp. Hèn chi vừa rồi lúc giao thủ hắn cứ tránh trái tránh phải, là muốn tìm cơ hội lấy pháp khí ra dùng, may mắn chính mình còn không cho hắn một cơ hội để thở dốc nữa chứ nói chi đến việc bày trận.
Lão tổ Khôi Âm lưu lại Thập Phương Diêm La Trận, khẳng định ý đồ trong đó không đơn giản. Nếu để cho Tôn Đức có cơ hội bày trận, Ô Mộc Kiếm chưa chắc đã là đối thủ của hắn.
Tần Tang âm thầm cảm thấy may mắn. Cầm lấy những cây Thập Phương Diêm La Phiên, hắn phát hiện phẩm giai của chúng so với pháp khí thượng phẩm bình thường thì kém một chút, nhưng lại chưa đến cỡ pháp khí cực phẩm, xem ra Tôn Đức tại Thiếu Hoa Sơn xác thực là phải khép càng, không dám tự ý làm loạn.
Những cây Thập Phương Diêm La Phiên này còn phải tế luyện sau đó mới có thể sử dụng, vì vậy hắn liền thu tất cả vào túi, lại cầm lấy cái trụ Quỷ Phiên lớn nhất nhìn qua, sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi.
Cây Quỷ Phiên này, lại cùng cái Triệu Viêm sử dụng tại Nguyên Chiếu Môn giống nhau y như đúc, hóa ra là một cặp pháp bảo!
-Đây chẳng lẽ là chính phẩm Thập Phương Diêm La Phiên do lão tổ Khôi Âm lưu lại?
Tần Tang kinh ngạc tự nhủ, mới vừa rồi Tôn Đức còn nói Khôi Âm lão tổ đem năm cây Thập Phương Diêm La Phiên lưu cho đệ tử, mà phụ thân hắn lại là một trong những đệ tử chân truyền.