Chương 1746: Thoát thân
Chương 1746: Thoát thân
Đại chiến trong Tử Vi Cung, sau khi chúng tu sĩ kiến thức qua uy lực của Huyết Uế Thần Quang, thì một mực muốn tìm một đoạn Vô Gian Huyết Tang, luyện chế pháp bảo.
Tu sĩ Tiểu Hàn vực nhiều lần bị Tội Uyên thăm dò Vô Nhai Cốc, nhưng không tìm thấy, hoài nghi Vô Gian Huyết Tang đã bị ti sĩ Tội Uyên vơ vét sạch sẽ, sau đó không giải quyết được gì.
Vô Gian Huyết Tang như phù dung sớm nở tối tàn, đã nhiều năm như vậy, đám người Giang Trầm Tử đã từ từ quên lãng.
Không ngờ, Huyết Uế Thần Quang lại tái hiện tại đây, dùng trên người bọn bọ.
Thật sự khó thoát nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng.
'Phốc!'
Huyết Uế Thần Quang như chậm mà nhanh, đánh lên trên bảo kỳ, Giang Trầm Tử không kịp thu hồi bảo kỳ, trơ mắt nhìn bảo kỳ run rẩy, trong chớp mắt ảm đạm vô quang.
Ba cây bảo kỳ thiếu một cây cũng không được, một cây bảo kỳ bị ô nhiễm, linh trận theo đó xuất hiện đấu hiệu trì trệ.
"Không tốt!"
Bọn họ không ngờ đến Tần Tang còn một ám chiêu này, Giang Trầm Tử điên cuồng quán thâu chân nguyên vào bảo kỳ lung lay sắp đổ, ý đồ bổ cứu.
Diệp Lão Ma chẳng biết lúc nào đã xuất hiện bên trên huyết thủy, đang muốn đi luyện hóa tu sĩ họ Lư và Hàn Tích bị vây khốn trong huyết thủy.
Cảm nhận được trận kỳ bị hao tổn, Diệp Lão Ma khẽ nhíu mày, hơi bất mãn, nhưng thần sắc bình thản, không kinh ngạc hay vội vàng, nhẹ nhàng nâng tay lên chộp hướng Tần Tang.
Đúng lúc này, bên trong huyết thủy xuất hiện dị biến.
Một tiếng gào thét không giống tiếng người từ chỗ sâu trong huyết thủy truyền đến.
Thanh âm cực kỳ bén nhọn, ẩn chứa thống khổ, như ma âm rót não, làm người nghe không khỏi cau chặt lông mày, cảm thấy khó chịu dị thường.
'Ầm!'
Một cổ lực lượng cường đại bộc phát mãnh liệt, huyết thủy cuốn ngược lại.
Cùng lúc đó, hàn khí đáng sợ từ đó lan tràn ra.
Những huyết thủy vô cùng quỷ dị kia, một bộ phận bị hàn phong đông lạnh thành khối băng.
Một viên châu lóng lánh lam quang từ trung tâm vụ nổ từ từ bay lên, thoạt nhìn như tuyết châu của Hàn Tích từng ngự sử, nhưng tản mát ba động và hàn khí mạnh hơn xa lúc trước.
Một con Hàn Tích hình thể to lớn mấy chục trượng ngẩng đầu lên, tuyết châu lơ lửng trên đỉnh đầu, tứ chi như trụ lớn đạp phá huyết hà, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ, lạnh lùng nhìn Diệp Lão Ma chằm chằm.
Bị Hàn Tích nhìn chằm chằm, trong lòng Diệp Lão Ma chợt căng thẳng, biểu tình bình tĩnh xuất hiện một tia ba động, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Bốn người xông vào Uyên Khư.
Tu sĩ họ Lư và Xà Vương là cao thủ Nguyên Anh trung kỳ.
Tu vi của Tần Tang thấp nhất, nhưng thần thông và bảo vật không kém chút nào, ngược lại được coi trọng nhất.
Chỉ một mình Hàn Tích, tu vi Hóa Hình sơ kỳ, thần thông và pháp bảo bình thường, không đáng để lo.
Nhưng Hàn Tích lúc này ngoài dự liệu của mọi người.
Yêu thân không chỉ to lớn hơn, trở nên vô cùng uy vũ hung mãnh, khí tức tản mát cũng không thể so sánh nổi, làm Diệp Lão Ma không khỏi kiêng kị.
Ánh mắt Diệp Lão Ma chuyển biến nhanh chóng, tầm mắt rơi xuống bên dưới thân thể Hàn Tích, rốt cuộc phát hiện tu sĩ họ Lư.
Trái ngược Hàn Tích hoàn toàn, sắc mặt tu sĩ họ Lư tái nhợt, hơi thở yếu ớt dị thường, thương tích trên người dường như đột nhiên xấu đi, nghiêm trọng hơn trước rất nhiều.
Tu sĩ họ Lư đối mặt Diệp Lão Ma, ánh mắt đồng dạng lạnh nhạt, không giống như đang liều mạng.
"Đây là bí thuật gì, họ Lư kia dường như truyền toàn bộ tu vi cho Hàn Tích..."
Diệp Lão Ma ngay lập tức đoán ra nguyên nhân dẫn đến loại biến hóa này.
Mới vừa rồi Hàn Tích và tu sĩ họ Lư từ đầu đến cuối một mực không phản ứng, hẳn đang chuẩn bị bí thuật.
Nhưng làm lão vẫn không cách nào hiểu, trên thân Hàn Tích không thấy ấn ký của tu sĩ họ Lư, hai người không phải linh thú và chủ nhân, vậy mà tinh thông loại bí thuật liên kích này.
Ý nghĩ này thoáng qua liền mất, bởi vì Diệp Lão Ma nghe Hàn Tích gào thét, đồng thời cảm nhận được nguy hiểm, lập tức thu hồi bàn tay đang chụp đến Tần Tang, chuyển tay ấn xuống Tuyết Châu.
Cùng lúc đó, Tuyết Châu trong nháy mắt bộc phát quang hoa xán lạn, như một đại Nhật u lam.
Thần sắc Diệp Lão Ma nghiêm túc, năm ngón tay đại trương, từng đạo tơ máu mảnh khảnh từ đầu ngón tay bắn đi, huyết thủy bị tơ máu thôn phệ hết, sau đó phi tốc ngưng kết thành đồ lục huyết sắc kỳ dị.
'Ầm!'
Đồ lục huyết sắc thành hình, đại Nhật u lam liền hung hăng đánh lên.
Huyết quang xung kích hàn quang, dư ba đột nhiên đãng xuất, một mảnh hỗn độn, mơ hồ không thấy rõ, bao phủ thân ảnh tu sĩ họ Lư và Hàn Tích.
Thân ảnh Diệp Lão Ma lóe lên, bị ép bay lên chỗ cao, tạm thời tránh mũi nhọn.
Thực lực của Hàn Tích lúc này cường đại dị thường.
Một bên khác.
Khi Tần Tang phế bỏ một cây bảo kỳ, khiến linh trận xuất hiện sơ hở, hắn và Xà Vương liền thôi động pháp bảo, ý đồ trảm lui Giang Trầm Tử, sóng vai xông ra ngoài.
Cảm nhận được phía dưới truyền đến ba động đáng sợ, thông qua Thiên Mục Điệp quan sát toàn bộ quá trình, trong lòng Tần Tang hơi kinh hãi, không nghĩ tới hai người kia còn một chiêu này.
Quả nhiên, những Nguyên Anh và đại yêu này đều có lá bài tẩy của mình.
Lại không biết, tu sĩ họ Lư và Hàn Tích một người bị trọng thương, một người khác thì dùng bí thuật cưỡng ép tăng tu vi lên, sau khi công phá huyết thủy trói buộc, phải chăng còn thừa lực thoát khỏi truy sát hay không?
Tần Tang và Xà Vương nhìn nhau.
Tần Tang như cũ dựa theo kế hoạch đã định, đi tổng đàn Thiên Thi Tông.
Mặc dù huyết thủy đã bị Hàn Tích công phá, nhưng Diệp Lão Ma không bị chút thương tích nào, vẫn còn dư lực.
Hiện tại bọn hắn đi xuống, khó tránh khỏi phải đối mặt Diệp Lão Ma, hơn nữa còn phải xông qua nan quan Ác Linh, chỉ cần sơ suất dù chỉ một chút liền sẽ phí công nhọc sức.
Như vậy cũng tốt.
Nếu không bất ngờ phát sinh bất kỳ vấn đề nào, hai người Hàn Tích công phá huyết thủy, xông ra khỏi Uyên Khư, bọn hắn thì mượn đường Thiên Thi Tông chạy đi.
Chia binh ra hai đường, phân tán lực lượng Tội Uyên.
Về phần Ác Linh, Tần Tang đã nghĩ đến biện pháp xử lý.
Mấy ngày nay tìm kiếm mảnh vỡ sát kiếm trong Uyên Khư, Tần Tang vô cùng hiểu rõ các nơi cổ cấm trong Uyên Khư, trên đường đi hắn phải đi qua mấy chỗ cổ cấm, có thể mượn lực cổ cấm đối phó con Ác Linh này.
Mặc dù không thể giết chết Ác Linh, cũng có thể vây khốn một lát, vứt bỏ nó lại sau lưng.
"Chúng ta đi!"
Xà Vương trầm giọng nói, gã cũng suy nghĩ như Tần Tang.
Khi lựa chọn giúp Tần Tang, Xà Vương cẩn thận cân nhắc qua, không phải gã vứt bỏ đồng bạn, hoặc để hai người Hàn Tích làm mồi dụ.
Nếu như vừa rồi gã quả quyết xông xuống, nội ứng ngoại hợp với hai người Hàn Tích, thì càng dễ bức lui Diệp Lão Ma hơn, phá tan huyết hà phong tỏa.
Nhưng vạn nhất Tần Tang không phá nổi trận kỳ của ba người Giang Trầm Tử, Diệp Lão Ma được ba tên Nguyên Anh trợ giúp, uy lực huyết hà khẳng định không chỉ như thế.
Khi uy lực trận kỳ của mầy người triệt để phát huy hết, bọn hắn đều biến thành thú bị nhốt trong lồng.
Chỉ cần thành công, bốn người bọn họ có thể phá lồng, chia ra bỏ chạy, về phần sau đó chạy thoát hay không, thì phải nhìn bản lĩnh của mình.
Tiếp theo, hai người Tần Tang không tiếp tục nhìn xuống bên dưới, mang theo ác linh bay đến chỗ sâu trong Uyên Khư.
Giang Trầm Tử tức hổn hển, liên thủ với hai tên Nguyên Anh còn lại, nỗ lực vây khốn hai người Tần Tang. Nhưng linh trận bị phá, dẫn đến ba người Giang Trầm Tử đánh mất tiên cơ, hiện tại muốn ngăn cản hai người Tần Tang, đã không còn kịp rồi.
Tần Tang tinh thông độn thuật, tu vi của Xà Vương thì gần với Diệp Lão Ma, độn tốc tự nhiên không chậm.
Đao quang kiếm quang hiển hiện, hời hợt bức lui ba người Giang Trầm Tử vội vàng đánh tới.
Thân ảnh Tần Tang và Xà Vương lấp loé mấy cái, thành công xông phá ngăn cản, tiến vào khe hở trên mây đen.
Xà Vương không biết đường đi, chỉ có thể theo sát Tần Tang.
Hai người vừa hợp lực ngăn cản Ác Linh công kích, vừa bay đến phương hướng tổng đàn Thiên Thi Tông.