Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 1747 - Chương 1747: Khốn Linh

Chương 1747: Khốn linh Chương 1747: Khốn linh

Không biết đường đi thế nào, Xà Vương khó tránh khỏi hơi lo lắng.

Nhìn thấy Tần Tang thành thạo đi xuyên qua mây đen, dường như hết sức quen thuộc nơi này, dáng vẻ không giống như lần đầu xâm nhập Uyên Khư, cho nên dần dần yên tâm.

Thực lực Ác Linh tuy mạnh, chung quanh không có tu sĩ Tội Uyên quấy rối, Tần Tang liên thủ với Xà Vương, dư sức tự vệ, nhưng trong lúc nhất thời khó thoát khỏi nó.

Bởi vì bị Ác Linh đuổi theo không bỏ, Tần Tang và Xà Vương vô pháp che lấp khí tức, ẩn tàng tung tích của bọn hắn, đành phải mau chóng phi độn đến nơi vây khống Ác Linh.

Thời điểm hai người Tần Tang công phá trận kỳ thoát thân, Hàn Tích liều mạng giao thủ với Diệp Lão Ma, cuối cùng tuyết châu bắn xuất một đạo hàn quang, như một thanh kiếm sắc bén, đâm xuyên huyết thủy.

"Diệp Lão..."

Ba người Giang Trầm Tử không thể ngăn cản Tần Tang và Xà Vương, lộ ra phi thường chật vật.

Nhìn tình hình đã phát triển đến mức này, biểu lộ của ba người hơi ngượng ngùng.

Bọn họ lấy ba đánh hai, trong tình huống Ác Linh từ bên cạnh tương trợ, hơn nữa còn sớm chuẩn bị kỳ trận, phải nói chiếm hết tiên cơ, vậy mà vẫn để đối phương chạy thoát.

"Hai người kia khó thoát khỏi Ác Linh, chúng ta mau đuổi theo!"

Ba người muốn khởi hành, lấy công chuộc tội.

"Không cần! Hàn Tích và Lư lão quỷ như nỏ mạnh hết đà, hai vị đạo hữu kia nhất định nghênh đón bọn họ, nơi này giao cho các ngươi."

Diệp Lão Ma không tiếp tục truy kích, mà ngừng lại, phân phó ba người Giang Trầm Tử.

Giang Trầm Tử khẽ giật mình: "Xà Vương kia..."

"Bản tọa tự mình đuổi theo hai người đó! Nghe nói Bùi đạo hữu vẫn lạc trong Cao Nguyên Thiên Hành, chết trên tay một vị Yêu Vương ngự sử hỏa phiên và lôi pháp, vị kia chắc là Minh Nguyệt Yêu Vương! Lư lão quỷ khốn thủ sa mạc, chỉ muốn an phận một góc, Xà Vương cũng không đáng để lo. Minh Nguyệt Yêu Vương kia thì không đơn giản, hiện tại đã có thực lực thế này, tiềm lực vô hạn chính bản tọa bình sinh ít thấy, tương lai sẽ trở thành họa lớn trong lòng."

Nói xong, Diệp Lão Ma đưa mắt nhìn huyết hồ, tiếp tục nói: "Vừa rồi ta dùng bí thuật ngăn chặn huyết hồ, nhưng chỉ miễn cưỡng mà thôi. Vạn nhất huyết hồ phản phệ, các ngươi tận lực kéo dài thời gian, tránh phí công nhọc sức."

Nghe Diệp lão ma nói đến huyết hồ, thần sắc ba người Giang Trầm Tử trịnh trọng, lập tức gật đầu xác nhận, tựa hồ chuyện huyết hồ trọng yếu hơn việc truy sát hai người Tần Tang.

Thần thức trao đổi trong nháy mắt, Diệp Lão Ma liên tiếp đánh xuống huyết hồ mấy đạo cấm chế, sau đó lần theo dấu vết Ác Linh lưu lại, hóa thành một đạo huyết sắc độn quang, đuổi theo hai người Tần Tang.

Ba người Giang Trầm Tử lưu lại.

Một người trông coi huyết hồ, hai người còn lại thì lắc mình tiềm nhập trong lòng đất.

Nơi xa.

Một đám tiếp một đám mây đen, cổ cấm liên miên.

Tần Tang và Xà Vương vừa đánh vừa đi, một đường tiến lên trong khe hẹp, không bao lâu chợt cảm ứng được một đạo khí tức cường đại, từ sau lưng phóng nhanh đến.

"Diệp Lão Ma đuổi đến!"

Xà Vương hơi biến sắc mặt.

Tần Tang không ngờ Diệp lão ma không truy sát hai người Hàn Tích, mà lựa chọn đuổi theo bọn hắn.

Bất quá hắn không vì vậy mà bối rối, ánh mắt xuyên thấu mây đen, nhìn thấy phía trước xuất hiện vài ngọn sơn ảnh mơ hồ, truyền âm cho Xà Vương biết, dựa theo kế hoạch làm việc: "Phía trước là một trong những nơi có thể khốn linh, so với những nơi khác thì nguy hiểm hơn, nhưng tình thế bức bách, nhất định phải mau chóng thoát khỏi Ác Linh. Đạo hữu trợ giúp ta một tay, ta sẽ dẫn Ác Linh tiến vào cổ cấm!"

"Được!"

Thần sắc Xà Vương ngưng trọng, trầm giọng đáp.

Gã há mồm phun một đoàn yêu vân, thân thể biến thành hình dạng yêu thân, bề ngoài biến hóa không lớn, chỉ nhiều thêm một tầng thanh lân. Bởi vậy mới biết, Xà Vương không phải cố ý hóa thành hình dáng nửa người nửa rắn, bản thể vốn đã như thế, huyết mạch phi thường đặc thù.

'Ầm!'

Một quả cầu ánh sáng màu xanh lướt qua người Tần Tang, bay vào một đám mây đen, sau đó nổ tung.

Mây đen biến ảo, cổ cấm bị kích phát, tự động phản kích, bắn ra từng đạo thanh hà. Công kích không phân biệt, không chỉ đánh về phía Ác Linh, Tần Tang và Xà Vương cũng bị liên lụy.

Xà Vương thôn vân thổ vụ, thế Tần Tang gánh chịu.

Tần Tang lách mình né tránh, tiếp tục phi độn trong khe hở. Trái lại Ác Linh uy phong lẫm liệt, thanh hà bắn đến tựa như dây thừng quấn quanh người nó, đều bị nó mạnh mẽ đánh tan.

Lao vùn vụt một trận, sơn ảnh phía trước càng thêm rõ ràng.

Ánh mắt Tần Tang quét qua, bay đến nơi sơ hở của cổ cấm mà mình từng nhìn thấy, may mắn nơi đó vẫn như cũ không thay đổi.

Hắn lắc mình xông vào mây đen.

Ác Linh không quan tâm, xuông vào đuổi theo Tần Tang không tha.

Khi tiến vào mây đen, Tần Tang cảm thấy không gian xung quanh thâm thúy dị thường, trong tầm mắt xuất hiện vô ngần hư không và từng khỏa sao trời sáng chói, phảng phất đi đến không gian tinh hà.

Trên dưới trái phải đều là hư vô.

Sao trời lấp lánh, mỗi một khỏa nhìn như có thể chạm tay đến, nhưng lại cách mình cực kì xa xôi, không cách nào xác định những ngôi sao này thật sự tồn tại hay hư ảo, Thiên Mục Điệp cũng nhìn không thấu.

Cô độc không một người, cảm giác cô tịch vô tận tràn ngập trong tim.

Cảm thụ uy lực cổ cấm, Tần Tang âm thầm kinh hãi, cổ cấm đã suy yếu theo tuế nguyệt vậy mà còn uy lực như vậy, nếu không phải trước khi tiến vào hắn đã biết chỗ sơ hở của cổ cấm, bản thân và Ác Linh bị vây khốn trong không gian này, muốn thoát thân còn phải tốn một phen trắc trở.

Tần Tang đột nhiên dừng lại, không dám tùy tiện di chuyển, sợ nhiễu loạn cổ cấm.

Lúc này, cuồng phong thổi đến lưng hắn, trong lòng biết Ác Linh đuổi đến. Vội vàng thôi động Ô Mộc Kiếm, chém hư không bên trái một kiếm.

Kiếm quang chém xuống trảm phá không gian, không nhìn thấy vật đã bị cắt chém, hư không rung động nhẹ, những vì sao đung đưa như bóng sao phản chiếu trong nước, bên trái Tần Tang chợt xuất hiện một kẽ nứt không gian, hắn không chút do dự nhảy vào.

Tần Tang tiến vào khe nứt không gian, thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó phát hiện trong không gian cổ cấm nổi lên cuồng phong, Ác Linh đang dùng sức giãy dụa, hắn mới xoay người bay đi.

'Ầm!'

Vừa rời khỏi vết nứt không gian, Tần Tang nghe một tiếng vang trầm, nhìn thấy Xà Vương bị đánh bay.

Thời điểm Tần Tang dẫn dụ Ác Linh rơi vào cạm bẫy, Diệp Lão Ma truy kích đến, nhưng bị Xà Vương ngăn cản.

Khóe miệng Xà Vương chảy máu, lân phiến trên thân tróc nhiều chỗ, máu tươi chảy đầm đìa, Tần Tang thấy vậy kinh ngạc không thôi, trong thời gian ngắn như vậy, Xà Vương đã hiển lộ dấu hiệu thất bại.

Thực lực Diệp Lão Ma còn mạnh hơn tưởng tượng.

Tần Tang không nói một lời, thôi động Ô Mộc Kiếm đánh đến Diệp Lão Ma.

Diệp Lão Ma đang muốn thừa thắng truy kích, chợt cảm thấy trước mắt tối sầm lại, trong lòng biết bản thân bị kiếm trận của Tần Tang vây khốn.

Ngay cả Ác Linh còn bị kiếm trận kích thương, Diệp Lão Ma không dám không dám chậm trễ, lòng bàn tay lật lên, một huyết luân bay đến đỉnh đầu, nhanh chóng xoay vòng, từng chút mưa máu rơi xuống, như huyết sắc tua rua, mùi máu tanh xông vào mũi.

"Bí thuật huyết đạo và bí bảo, chẳng lẽ cùng loại « Chủng Nguyên Ma Thai » Huyết Tự Hóa Thân?"

Trong đầu Tần Tang lóe lên suy nghĩ này.

Không gian xung quanh mông lung, trong kiếm trận vô số tơ mỏng màu xám đang giảo sát Diệp Lão Ma.

"Ác linh đã bị vây khốn, chúng ta đi!"

Tần Tang thành công vây khốn Diệp Lão Ma, lập tức gọi Xà Vương bỏ chạy xa, không chút ý tứ muốn triền đấu với Diệp Lão Ma, không biết bao lâu nữa thì Ác Linh thoát khốn, chạy là thượng sách.

Xà Vương rốt cuộc có thể thở dốc, thần sắc dừng một chút, quay đầu nhìn Diệp Lão Ma, nghĩ đến loại cảm giác vô lực vừa rồi, trong lòng không khỏi hoảng sợ.

Sau một lát.

Diệp Lão Ma đột phá kiếm trận, nhìn hai người bỏ chạy, khẽ nhíu mày.

Hai người một lòng chạy trốn theo hướng đó, có thể thấy còn đường lui khác, hơn nữa nằm sâu trong Uyên Khư, ngay cả tu sĩ Tội Uyên cũng không dám tùy tiện xâm nhập.
Bình Luận (0)
Comment