Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 176 - Chương 176: Câu Cá

Chương 176: Câu Cá Chương 176: Câu Cá

Miêu Yêu gật đầu:

-Là vận khí của nô gia, khi còn nhỏ đã có sẵn bản năng hấp thu linh lực thiên địa và tinh hoa nhật nguyệt, sau khi bắt đầu tu luyện thì gặp được một vị tiền bối Trúc Yêu, dùng một giọt Đế Lưu Tương điểm hóa nô gia, mới sinh ra túc tuệ, có thể nói tiếng người.

Nghe đến đây nói, Tần Tang bừng tỉnh đại ngộ.

Cảnh giới yêu thú chia làm Phàm Yêu kỳ, Yêu Linh kỳ, Yêu Đan kỳ, Hóa Hình kỳ.

Yêu thú cực kì phức tạp.

Một số yêu thú có huyết mạch cường đại đến tuổi trưởng thành đã có thể cùng so sánh với tu sĩ Kim Đan kỳ, linh trí chưa hẳn là rất cao. Mà thượng cổ Thần Thú trong truyền thuyết được trời cao ưu ái, lúc sinh ra đời thực lực đã có thể so với đại năng nhân loại, trí tuệ không kém ai, lại chậm chạp không thể hóa hình.

Tương tự như loại phàm thú Bạch miêu này, hệt như phàm nhân, từ khi sinh ra đã có bản năng hấp thu linh khí thiên địa, sau đó làm từng bước một tu luyện ra, độ khó không hề kém so với tu sĩ nhân loại.

Yêu thú Phàm Yêu kỳ tiến cấp Yêu Linh kỳ là có thể dần dần khai linh trí, nhưng vẫn không thể thoát khỏi bản năng, từ khi ngưng tụ Yêu Đan cho tới khi qua Yêu Đan kỳ thì linh trí càng ngày càng cao, mãi cho tới khi trải qua hóa hình chi kiếp, trở thành đại yêu Hóa Hình kỳ thì sẽ không khác gì tu sĩ nhân loại.

Đế Lưu Tương là thứ yêu thú có được sau khi trải qua hóa hình chi kiếp, thiên địa sinh ra thần vật, có ghi chép rằng: Kỳ Hình giống như vô số cành ô liu, vạn đạo kim ti ỉu xìu nối liền rủ xuống nhân gian, cỏ cây hấp thụ tinh khí của nó là có thể thành yêu.

Tục truyền Đế Lưu Tương là thứ không thể thiếu khi yêu thú hóa hình, cũng có lợi ích cực lớn đối với tu sĩ nhân loại, còn có thể điểm hóa phàm thú, trực tiếp mở ra yêu thú thần trí, là thứ mà vô số yêu thú tha thiết ước mơ.

Bạch miêu may mắn nhận được Đế Lưu Tương điểm hóa, khó trách linh trí không kém nhân loại chút nào.

Vị Trúc Yêu kia tùy tiện đem thần vật như Đế Lưu Tương đưa ra ngoài, coi như không phải đại yêu Hóa Hình kỳ thì cũng có lai lịch rất lớn.

Đại yêu ở Tiểu Hàn Vực cơ bản đều tụ tập tại Tây Bộ Yêu Vực Thiên Yêu Khâu, chẳng lẽ ở bên trong Thiếu Hoa Sơn, hoặc là bên trong Vân Thương đại trạch cũng có đại yêu đang tiềm tu hay sao?

Không động tới thì thôi, một khi động thì nhất định phải tiêu diệt nó!

Tần Tang âm thầm cảnh giác Miêu Yêu, trầm giọng hỏi:

-Ngươi ta vốn không quen biết, là ai ủy thác ngươi? Có chuyện gì phải bẩm báo với ta?

Miêu Yêu không đáp, nhẹ gật đầu với Tần Tang, sau đó vẫy một cây thanh trúc, một luồng ánh sáng xanh bay ra, một chốc sau đã quay lại, luồng ánh sáng xanh đó đang bao vây quanh hơn trăm người.

Cuối cùng luồng ánh sáng xanh đó vứt bọn họ xuống trước mặt Tần Tang, trên mặt đất xếp chồng một đống người, có thiếu niên trẻ nhỏ, cũng có thanh niên trai tráng nam nữ, trên người là quần áo thô ráp, sắc mặt vàng như nến, hiển nhiên toàn là người nghèo khổ.

Những người này giống với người thanh niên kia, hốc mắt hãm sâu, sắc mặt trắng bệch, chỉ là không gầy gò như thế, người nào người nấy nhắm nghiền mắt, nằm trên mặt đất không nhúc nhích, giống như là từng dãy thi thể.

Tần Tang đạm mạc liếc mắt, ngữ khí thản nhiên:

-Ngươi có ý gì, mang những phàm nhân này tới uy hiếp ta sao?

Ánh mắt thành khẩn của Miêu Yêu nhìn về phía Tần Tang nói:

-Bọn họ đều là thôn dân dưới chân núi Hắc Hổ Câu, sau khi bị bắt lên núi thì chưa chết một người nào cả, Hắc Oa. . . À, chính là đồng bạn ta của ta, hắn tu luyện ma công nên cần phải có huyết thực, nhưng cho từ trước tới nay chưa từng giết chết một người vô tội nào. Sau khi bắt những thôn dân này đi, ma công của hắn phát tác, chỉ mới hấp thu một chút máu tươi và tinh khí những phàm nhân này mà thôi, chỉ cần để họ về tĩnh dưỡng một thời gian là có thể khôi phục. Mà mục đích hắn làm như vậy là để dẫn Cổ Thiên Nam và công tử lại đây. Ta muốn hỏi công tử, ngươi có phải là tu tiên tông môn cao tu sau lưng Cổ Thiên Nam hay không?

Nghe đến đó, trong lòng Tần Tang đột nhiên có dự cảm, nhưng tên này không cùng tộc loại, lời nói chưa chắc đáng tin, Tần Tang không có trả lời, nói:

-Ngươi nói tiếp đi.

-Để ta kể cho công tử nghe về một cố sự.

Bạch miêu nói.

Mặt trời chói chang trên không, trong núi lại âm u, luồng sáng xanh ngút trời bao phủ xung quanh. Nhìn từ bên ngoài có thể thấy luồng sáng xanh không ngừng dao động mãnh liệt, tựa như có một trận chiến lớn bên trong.

Bên trong luồng sáng xanh, một người, một mèo, ở giữa cách đó không xa là mấy trăm phàm nhân.

Mèo nói chuyện, người lắng nghe.

Một người tên là Hắc Hổ Thiếu Niên, cha mẹ vẫn còn, người nhà vô cùng hòa thuận, đáng lẽ họ có thể ở trong tiểu sơn thôn trải qua cuộc sống yên bình và giàu có thì đột nhiên có một ngày tin dữ tới, cả nhà đều bị ma đầu giết chết, cả một thôn biến thành địa ngục tu la, chỉ còn sót lại một mình hắn may mắn chạy thoát, rồi biến thành rồi cô nhi.

Về sau hắn bái nhập làm môn hạ của một vị võ sư, học được một thân võ nghệ, dần dần có danh tiếng lớn trong giang hồ, nhưng từ đầu đến cuối hắn chưa bao giờ quên đi mối huyết hải thâm cừu.

Hắn đi khắp Cổ Uyên quốc, muốn tìm ma đầu báo thù, lại nhận được một cuốn tiên sách trong truyền thuyết, sau khi tu luyện một thời gian thì giật mình, môn ma công này có lẽ phải thôn phệ sinh hồn của phàm nhân, biến phàm nhân làm huyết thực.

Thiếu niên đột nhiên ý thức được, người đồ sát thân nhân của hắn rất có khả năng cũng là người tu luyện ma công này, hắn bắt đầu lần theo manh mối truy tìm, cuối cùng phát hiện trong mấy chục năm nay, không chỉ có Cổ Uyên Quốc mà trong các nước nhỏ xung quanh cũng xảy ra những thảm án tương tự, đồng thời, hắn có tìm được động phủ của người tu luyện ma công kia.
Bình Luận (0)
Comment