Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 177 - Chương 177: Huyết Tâm Đan

Chương 177: Huyết Tâm Đan Chương 177: Huyết Tâm Đan

Căn cứ theo di ngôn trong động phủ, cuối cùng lại tra được trên người Cổ Thiên Nam. . .

Tốc độ nói của Bạch miêu rất nhanh, nói cũng cực kỳ giản lược, hình như không có nhiều thời gian.

-Hắn tự biết bản thân không phải địch thủ của Cổ Thiên Nam, trong khi hắn đã nhập ma, cho dù muốn tìm một tu tiên giả khác nhờ giúp, nói miệng không có bằng chứng thì người khác cũng sẽ không tin hắn, cho nên quyết định dùng tính mạng của mình báo thù."

Nghe xong cố sự này, suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu Tần Tang chính là câu cá chấp pháp*.

*Câu cá chấp pháp: sử dụng cám dỗ dụ dỗ người khác làm việc xấu.

Tin tức Bạch miêu làm lộ ra khiến Tần Tang chấn kinh.

-Tu vi của Cổ Thiên Nam là Luyện Khí kỳ tầng thứ mười ba?

Hắn và Cổ Thiên Nam tiếp xúc lâu như vậy, dĩ nhiên là không cho rằng như vậy.

Bạch miêu nói:

-Không sai, không chỉ Cổ Thiên Nam, mà tu vi của đồ đệ hắn cũng không kém hơn công tử. Nếu không phải tiền bối Trúc Yêu để lại cho ta thanh trúc bảo mệnh thì chúng ta đã bị bọn họ giết chết từ lâu. Lần trước Hắc Oa định tự mình báo thù thì mới biết được thực lực chân chính của Cổ Thiên Nam, do hắn vội vã không chuẩn bị trước nên đã bị trọng thương. Mặc dù được ta cứu đi, nhưng thương thế quá nặng, cho dù lần này không chết thì cũng sống không được bao lâu.

Thứ Tần Tang quan tâm không phải chuyện này:

-Hắn dẫn dụ người khác tu luyện ma công, sau đó thôn phệ người tu luyện ma công nên mới có tu vi cao như vậy?

Bạch miêu gật đầu, nói:

-Theo chúng ta biết thì đúng là như vậy.

Hai mắt Tần Tang lóe lên, cúi thấp đầu suy nghĩ một hồi, truy vấn:

-Quan hệ của ngươi và Hắc Oa là như thế nào, tại sao phải giúp hắn? Chỉ dựa vào lời nói một bên của các ngươi đã muốn ta hoài nghi sư huynh đồng môn của ta là hắc thủ sau màn?

Bạch miêu nói:

-Nô gia và hắn có cùng nguồn gốc tổ tiên, đồng ý giúp hắn là ý nguyện cá nhân của ta, ta biết công tử sẽ không tin, nếu như công tử nguyện ý đi theo ta thì có thể tận mắt thấy sự thật, thời gian. . . Sắp tới rồi.

Bạch miêu giải trừ luồng sáng xanh, quay đầu nhìn Tần Tang , chờ hắn ra quyết định.

Tần Tang đã nghi ngờ Cổ Thiên Nam từ lâu, giờ nghe được cố sự này thì thực ra hắn đã tin bảy tám phần, nhưng tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật.

Luồng sáng xanh y vẫn giữ nguyên chỗ cũ để ngụy trang thành đang giao chiến kịch liệt, Tần Tang thúc giục Lạc Vân Sí, Bạch miêu cũng ẩn giấu thân hình, một trước một sau phi về hướng núi sâu.

-Tới!

Khi vượt qua một ngọn núi, Bạch miêu đột nhiên ngừng lại, làm khẩu hình với Tần Tang.

Sư đồ Cổ Thiên Nam còn chưa bắt được thanh niên áo bào đen thì Tần Tang đã nghe được tiếng thét bên kia núi, nghe vào tai không giống tiếng người mà giống như tiếng gào thét của dã thú hơn.

Hắn phi ra phía sau một khối nham thạch, nhìn thấy cảnh tượng trong khe núi, không khỏi âm thầm nghiêm nghị.

Thanh niên áo bào đen vết thương chồng chất, đã là nỏ mạnh hết đà, Mai Phi Châm đã gãy, chỉ có thể dùng để ngăn cản Cổ Nguyên.

Càng kinh người là bộ dáng lúc này của Cổ Thiên Nam, cả người hắn đều thay đổi hoàn toàn, toàn thân máu thịt bành trướng gồ lên, thân cao gấp đôi so trước đó, tứ chi tráng kiện lộ ra gân xanh, tay chân giống như vuốt thú, hắn ta dường như đã biến thành một con dã thú cực kì khó coi.

Trong cổ họng Cổ Thiên Nam phát ra khó nghe gào thét, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm thanh niên áo bào đen, bên trong mắt chỉ có sự điên cuồng vô tận, không còn một chút lý trí.

Nhìn từ bên ngoài không thể nhìn ra được một điểm nào giống với hình dạng ban đầu của Cổ Thiên Nam, hắn ta đã hoàn toàn đánh mất nhân tính.

Hành động của Cổ Thiên Nam không chỉ nhanh như gió, mà lại nhục thân lại cực kỳ cường tráng, mười ngón tay cứng như đao, tuỳ ý bóp vỡ nát tảng đá to lớn, chỉ dựa vào sức mạnh nhục thân đã khiến thanh niên áo bào đen cực kì mệt mỏi.

Công kích của Thanh niên áo bào đen căn bản là không thể tạo thành bất kỳ cái gì ngăn trở đối với hắn ta, tựa như lấy trứng trọi đá, ngay cả dấu vết cũng không lưu lại nổi.

Quả thật giống như Miêu Yêu từng nói, lực phá hoại lúc này của Cổ Thiên Nam đủ để so sánh với tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng thứ mười ba, không biết hắn ta đã dùng biện pháp gì để ẩn giấu mà trước đó, không ai nhận ra chủ giấu vết nào của hắn ta!

Thanh niên áo bào đen bị Cổ Thiên Nam áp chế hoàn toàn, cuối cùng không thể kiên trì nổ nữa liền liếc nhìn về phía Tần Tang và Bạch miêu đang ẩn thân một cái trước khi chết. Cách xa như vậy, Tần Tang vẫn có thể cảm thụ được sự mong đợi trong ánh mắt của đối phương.

-Ầm!

Thanh niên áo bào đen bị móng vuốt của Cổ Thiên Nam đánh trúng vào phía sau lưng, cơ thể ngã xuống mặt đất, vừa muốn đứng dậy, lại bị một tay khác của Cổ Thiên Nam cắt đứt cổ họng, hoàn toàn tắt thở.

-Phù phù phù…

Cổ Thiên Nam khom lưng thở hổn hển, bàn tay gắt gao bóp chặt cổ thanh niên áo bào đen, cánh tay run rẩy kịch liệt dường như đang cố gắng kiềm chế bản năng giết chóc của chính mình.

Cổ Nguyên thấy thế vội vàng thu hồi đoản kiếm, lướt ra phía sau Cổ Thiên Nam, phất tay bắn ra mấy cây ngân châm đâm vào đỉnh đầu Cổ Thiên Nam, hô lớn:

-Sư phụ!

Lý trí bị Cổ Nguyên đánh thức, huyết sắc trong mắt Cổ Thiên Nam dần dần rút đi, khôi phục một chút tỉnh táo, cuối cùng lý trí cũng chiếm thượng phong, thân thể phát ra một loạt tiếng 'Tạch tạch' giòn vang, hắn ta biến trở về hình người, sắc mặt càng thêm trắng xanh hơn so với lúc trước.

Thân thể Cổ Thiên Nam nghiêng một cái suýt nữa thì ngã xuống đất, Cổ Nguyên bên cạnh vội vàng đỡ hắn ta.
Bình Luận (0)
Comment