Chương 1768: Mưu đồ
Chương 1768: Mưu đồ
Trên bệ đá.
Đông Dương Bá thôi động Kim Cương Trác, ẩn tàng thân hình.
Tần Tang ẩn thân hồi lâu, thấy Đông Dương Bá một mực đứng bất động nơi đó, trong lòng càng thêm kỳ quái.
Xem ra, Đông Dương Bá đến đây từ lâu.
Bên phe chính đạo trong Tiểu Hàn Vực, địa vị của Đông Dương Bá chỉ dưới Minh chủ, lần này mạo hiểm xâm nhập huyết hồ vì muốn phá hư kế hoạch của Diệp Lão Ma, lần hành động này có ý nghĩa trọng đại đối với cục diện chiến đấu, lão không nhanh đi hội hợp, nghị định sách lược, lại một thân một mình đến đây, phi thường cổ quái.
Lúc đầu Tần Tang hoài nghi phụ cận ẩn giấu bảo vật, Đông Dương Bá tìm thấy dấu vết để lại trong cổ tịch, chuẩn bị nuốt riêng bảo vật, nhưng càng xem càng cảm thấy không đúng.
Hồi lâu sau, Đông Dương Bá vẫn như cũ, cứ đứng bất động nơi đó.
Nếu như đang chờ bảo vật xuất thế, lão không cần phải phí sức nhọc tâm như vậy, tận lực dùng bản mệnh pháp bảo ẩn tàng. Trừ phi chung quanh có linh thú hộ bảo.
Ngay cả Thiên Mục Điệp còn suýt nữa xem nhẹ, có thể thấy Đông Dương Bá cẩn thận cỡ nào.
Tần Tang lệnh cho Thiên Mục Điệp chú ý động tĩnh của Đông Dương Bá, hắn thì bảo trì khoảng cách với lão, lặng lẽ di động, quan sát bốn phía, tìm tòi nghiên cứu mục đích của Đông Dương Bá.
Ngoài ý muốn tao ngộ cừu nhân, hơn nữa địch ngoài sáng ta trong tối, Tần Tang sao lại bỏ lỡ cơ hội tốt này?
Cho nên hắn quyết định thật nhanh thu hồi Bàn Kê, chuẩn bị chờ xem Đông Dương Bá tính toán thế nào.
Nếu báo được thù thì càng tốt hơn, dù tạm thời tìm không thấy thời cơ thích hợp báo thù, nhưng có cơ hội phá hư kế hoạch của Đông Dương Bá, cướp đi bảo vật lão để mắt tới, cũng có thể trút cơn giận, Tần Tang rất tình nguyện làm.
Nhìn một vòng, Tần Tang không phát hiện những người khác.
Nơi này chỉ có một mình Đông Dương Bá.
Mà lại, ngoại trừ cổ cấm trên hai ngọn núi bên cạnh Tần Tang, phụ cận không chỗ nào dị thường, cũng không phát hiện dấu hiệu bảo vật sắp xuất thế.
Kể từ đó, hành động của Đông Dương Bá càng kỳ quái hơn.
"Lão đang chờ cái gì?"
Tần Tang trăm mối vẫn không tìm thấy cách giải, quyết định tiếp tục dông dài với Đông Dương Bá.
'Ầm ầm...'
Từng đạo huyết lôi từ trên trời giáng xuống, liên tục đánh lên trên đỉnh núi.
Tiếng sấm nổ vang vọng trong hư không, nhưng không che giấu được sự tĩnh mịch và hoang vu.
Tại một nơi như thế này, lại có hai người kỳ quái, ẩn núp trong bóng tối, hồi lâu cũng không nhúc nhích, cũng không biết đang chờ cái gì.
Tần Tang rất kiên nhẫn, nhưng hắn cũng bắt đầu hoài nghi mình có nhìn lầm hay không. Bạch quang kia không phải Kim Cương Trác, mà là một loại pháp bảo tương tự.
Tuy vậy, lại không thể cho Thiên Mục Điệp nhìn kỹ.
Tu vi của Đông Dương Bá cao hơn hắn một bậc, lúc này lão không phân tâm làm chuyện khác, bị người ta nhòm ngó có thể làm tâm huyết của lão dâng trào, phát hiện tung tích của mình.
Đúng lúc này, từ xa đột nhiên có một người bay tới.
Tần Tang nhìn chằm chằm Đông Dương Bá, chú ý tới trên bạch quang xuất hiện một tia ba động, mới phát hiện vị khách không mời mà đến kia, quay đầu nhìn lại, thấy một đạo độn quang đang bay đến nơi đây.
"Đông Dương Bá đang chờ người này sao."
Trong lòng Tần Tang hơi động.
Không giống như hắn dự đoán, mục đích của Đông Dương Bá không phải tầm bảo, mà là đợi người.
Lúc này.
Trong bạch quang vang lên một tiếng than nhẹ nhỏ bé không thể nghe thấy: "Ngươi rốt cuộc đã đến, lão phu còn tưởng rằng trước kia nhìn lầm ngươi."
Tiếp theo, bạch quang nội liễm, Đông Dương Bá thu liễm Kim Cương Trác ba động, lách mình bay xuống núi đá, ẩn thân đến vị trí bí mật hơn.
"Chẳng lẽ cừu gia của Đông Dương Bá?"
Nhìn thấy động tĩnh của Đông Dương Bá, trong đầu Tần Tang nhanh chóng nhớ lại những tu sĩ Nguyên Anh tiến vào huyết hồ.
Lần này tu sĩ Nguyên Anh tiến vào huyết hồ cơ bản xuất từ Tiểu Hàn Vực.
Đông Dương Bá mạnh vì gạo, bạo vì tiền, chỉ có đối thủ tranh giành lợi ịch, tỉ như Trùng Di đạo trưởng, nhưng còn xa mới đến tình trạng ngươi chết ta sống, Tần Tang muốn tìm một minh hữu cũng không tìm thấy.
Chờ người kia đến gần, Tần Tang mới phát hiện, người này không phải tu sĩ Nguyên Anh, mà là Công Lương Vũ, Cung chủ của Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung.
Tần Tang từng gặp qua Công Lương Vũ tại Thạch Khúc Sơn, vừa nhìn thấy đã nhận ra.
"Sao lại là gã?"
Tần Tang ngạc nhiên không thôi.
Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung nội tình thâm hậu, đứng hàng đại tông siêu cấp, nhưng mấy trăm năm qua trong hàng đệ tử không xuất hiện người thành công Kết Anh, hơi hữu danh vô thực.
Vì thế, Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung đành phải chọn một minh hữu cường hãn, miễn cho ăn thiệt thòi khi tranh đoạt lợi ích với những môn phái khác, bởi vì quan hệ với Thiếu Hoa Sơn không tệ, nên hai bên cùng tiến cùng lui.
Đời Cung chủ trước Thiết Quan Tử và đương đại cung chủ Công Lương Vũ, đều như thế. Năm đó lúc hắn còn trong Thiếu Hoa Sơn, Tần Tang nhìn thấy tiền bối Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung, đều xưng hô sư thúc, sư bá.
Theo lẽ thường, Công Lương Vũ và Đông Dương Bá phải phi thường thân cận mới đúng.
Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung và Thiếu Hoa Sơn đồng khí liên chi, chưa từng nghe nói hai bên phát sinh mâu thuẫn. Cử động lúc này của Đông Dương Bá giống như âm thầm tập kích Công Lương Vũ, làm cho Tần Tang nghĩ không ra, ý đồ của Đông Dương Bá.
Công Lương Vũ hoàn toàn không biết bản thân rơi vào trong tầm mắt của hai tên tu sĩ Nguyên Anh, một tay của gã cầm mộc điêu, một tay khác cầm ngọc giác, bay đến phụ cận, nhìn thấy hai tòa Song Tử phong cơ hồ giống nhau như đúc, trên mặt nhất thời lộ ra một tia vui mừng.
"Rốt cuộc tìm được!"
Gã thả người bay xuống, rơi xuống giữa hai ngọn núi.
Tần Tang lặng lẽ lui lại thêm một khoảng cách, cách Công Lương Vũ xa một chút, sau đó nhìn Đông Dương Bá muốn làm cái gì.
Lấy tu vi của Đông Dương Bá, muốn giết Công Lương Vũ, căn bản không cần ám toán.
Đương nhiên, Công Lương Vũ chính là cung chủ Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung, đạt được truyền thừa của môn phái, bản thân lại là cao thủ Kim Đan đỉnh phong, khẳng định có thủ đoạn bảo mệnh.
Bất quá, trong loại địa phương này, có thể sẽ bị hạn chế.
Có lẽ đây là lý do khiến cho Đông Dương Bá chọn nơi này để động thủ.
Nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của Công Lương Vũ, trong lòng Tần Tang không khỏi than thở thay cho gã.
Rơi xuống đất, Công Lương Vũ phi thường cảnh giác, nhưng không ngờ đến rằng có hai tên Nguyên Anh đang tính kế mình.
"Song Tử Phong, chính là chỗ này!"
Công Lương Vũ ngẩng đầu, dò xét hai ngọn núi bên cạnh, xác thực giống như tin tức kia miêu tả.
"Tiếp tục đi hướng bắc hơn mười dặm, liền đến chỗ rồi. Đợi đến khi bản cung cầm lấy Huyết Chi Thảo kia, trở về Kết Anh, sau này không cần phải nhìn sắc mặt người khác?"
Công Lương Vũ tựa hồ hồi tưởng lại chuyện cũ không vui, khóe miệng lộ một tia cười lạnh, không kịp chờ đợi thi triển độn quang, mau chóng phi độn đến hướng bắc.
Tần Tang đứng im bất động, nhìn thấy Đông Dương Bá ẩn thân trong bạch quang, ung dung đi theo Công Lương Vũ bay mất.
Lại đợi một lát, Tần Tang mới khởi hành.
Bởi vì cái gọi bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau lưng.
Tuy nhiên, Tần Tang vẫn đoán không ra ý đồ của Đông Dương Bá, trong lúc nhất thời khó quyết định.
Đông Dương Bá giết Công Lương Vũ, có thể vì chiếm đoạt Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung.
Nuốt mất Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung, không chỉ thực lực Thiếu Hoa Sơn tăng nhiều, Đông Dương Bá còn đoạt được bí thuật công pháp của Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung, về sau khó đối phó hơn.
Về tình về lý, Tần Tang không thể ngồi xem Đông Dương Bá giết chết Công Lương Vũ. Cứu người, không chỉ bẻ gãy một cánh của Đông Dương Bá, còn để lại cho lão một tử địch.
Trong lòng hiện lên từng suy nghĩ, Tần Tang bất động thanh sắc, từ xa đi theo hai người.
Không bao lâu, Công Lương Vũ dừng lại.
Phía trước Công Lương Vũ, xuất hiện một ngọn núi bình thường, nhưng dưới chân núi có một sơn động, bên trong một mảnh huyết hồng, huyết vụ từ bên trong không ngừng bay ra, nhìn hơi quỷ dị.