Chương 1769: Nguyên Anh Phù Khôi
Chương 1769: Nguyên Anh Phù Khôi
Công Lương Vũ đứng trước sơn động, nhìn bốn phía, chợt bấm ngón tay đánh ra hơn mười đạo lam quang.
Trong lam quang là một tấm linh phù.
Mỗi một tấm linh phù lớn cỡ quân cờ, do Linh Ngọc chế thành, huyền diệu phi thường, như Thiên Nữ tán hoa rơi vào quanh cửa động, toàn bộ linh phù liên kết với nhau, tạo thành một loại phù trận cảnh giới, có giấu ở hư không, có tức thì biến mất vào núi đá và mặt đất, vô tung vô ảnh.
Sau khi lưu lại những linh phù này, Công Lương Vũ lách mình vào sơn động.
Sau khi gã đi không lâu, Đông Dương Bá đi tới vị trí gã mới đứng.
Bỗng thấy bạch quang trong Kim Cương Trác nhẹ nhàng chấn động, vô thanh lay động ra ba động nhỏ bé, chuẩn xác tìm tới mỗi một tấm linh phù, dễ như trở bàn tay che đậy cảm ứng của linh phù.
Đông Dương Bá thừa cơ xuyên qua phù trận.
Kim Cương Trác ba động tiêu thất, linh phù hết thảy như thường, không phát hiện người đã đi qua.
Sau đó, người thứ ba xuất hiện.
Mỗi một động tác của Công Tôn Vũ, Tần Tang đều thấy được rõ ràng.
Hắn từng thấy thủ đoạn tương tự.
Ban đầu ở di phủ cổ tu, Địa Khuyết lão nhân mưu tính Huyền Vũ đạo trưởng, uy hiếp Tần Tang dò đường, cũng vì Huyền Vũ đạo trưởng lưu lại linh phù trên đường đã đi qua, xem như cảnh giới.
Bất quá, Công Lương Vũ tạo nghệ rõ ràng thâm hậu hơn Huyền Vũ đạo trưởng.
Những linh phù này liên kết khí cơ, phù trận dị thường phức tạp.
Cho dù tu sĩ Nguyên Anh nhất thời không quan sát, cũng rất có thể xúc động linh phù, bị Công Lương Vũ cảm giác được.
Tần Tang được Thiên Mục Điệp tương trợ, mặc dù có thể khám phá phù trận huyền diệu, nhưng làm không được nhẹ nhành như Đông Dương Bá. Sợ là Đông Dương Bá mưu đồ đã lâu, đã cẩn thận nghiên cứu qua thủ đoạn của Công Lương Vũ.
Âm thầm thôi động thần thông Thiên Mục, Tần Tang càng biết rõ phù trận.
Chỉ thấy khí thế trên thân hắn đột nhiên biến đổi, giống như biến thành một thanh kiếm bén, kiếm thế áp hướng phù trận, trên thân bỗng dưng bộc phát ra một đạo kiếm quang nhỏ bé, chém ra một kiếm.
Kiếm khí phá vỡ hư không, trong chốc lát tan biến, giống như cho tới bây giờ chưa từng tồn tại.
Tần Tang theo kiếm quang độn nhập sơn động.
Ba người một mạch tiến vào, chỉ có phù trận canh giữ ở cửa vào.
Vào sơn động mới biết, bên trong không gian vô cùng rộng mở.
Thì ra phía dưới đồi núi trống không, hình như nơi này đã từng có một con sông lớn chảy qua, cọ rửa thành lòng sông cực lớn, rộng chừng trăm dặm, trước sau không nhìn thấy điểm cuối, sâu không thấy đáy.
Công Lương Vũ lơ lửng trên Huyết Hà, sắc mặt ngưng trọng.
Sông ngầm đã cạn, nhưng nơi này lại tràn ngập nồng nặc sương mù máu, như một Huyết Hà mãnh liệt, dọc theo lòng sông cổ xưa tiếp tục chảy xuống hạ du.
Thân ở nơi đây, âm tà lực càng thêm hung mãnh.
Bất quá, làm cho Công Lương Vũ lo lắng nhất cũng không phải là âm tà gặm nhấm. Căn cứ gã nhận được tin tức, Huyết Thảo sinh trưởng tại dưới đáy Huyết Hà, nhất thiết phải tiến vào Huyết Hà, mới có thể tìm ra.
Mà trong huyết hà cuồn cuộn sóng ngầm, căn bản không yên tĩnh như bề ngoài, tu vi Công Lương Vũ mặc dù không yếu, nhưng cũng có thể cảm giác được, trong huyết hà có rất nhiều thứ có thể uy hiếp được mình.
Đáy sông khẳng định càng đáng sợ hơn, lấy tu vi gã hiện tại, không có khả năng đoạt bảo tại nơi này.
Nhìn Huyết Hà, sắc mặt Công Lương Vũ biến đổi không ngừng, tựa như đang lựa chọn gian nan.
Sau cùng, Công Lương Vũ quyết định, nắm lấy sừng ngọc giơ lên trước mặt, tiếp theo mi tâm hiển hiện hư ảnh Nguyên Thần, bắn ra một đạo thần thức, rơi vào trên sừng ngọc.
Cạch!
Sừng ngọc đồng thanh vỡ nát, trong khoảnh khắc vỡ thành bột mịn.
Mà sau khi sừng ngọc tiêu thất, lưu lại một đoàn ánh sáng thanh linh.
Xèo!
Gã dùng thần thức khẽ quấn ánh sáng thanh linh, thu vào Nguyên Thần, hai mắt nhất thời trở nên thanh thản vô cùng. Đoàn ánh sáng này có khả năng an ổn thần hồn, Công Lương Vũ cảm thấy tâm thần mình vững chắc trước nay chưa từng có, tạp niệm tiêu hết.
Trong Tử Phủ lấp loé thanh quang, đoàn ánh sáng thanh linh kia đang bảo hộ Nguyên Thần gã.
Công Lương Vũ thể ngộ một lát, giơ lên một tay khác.
Nhìn tiểu nhân trong tay, Công Lương Vũ biết việc đã đến nước này, không thể đổi ý, nên không do dự nữa, kết xuất một đạo pháp ấn, giai khai bùa vàng trên mi tâm tiểu nhân.
Ầm!
Trong chốc lát, toàn thân tiểu nhân quang mang mãnh liệt.
Trong quang mang, ngàn vạn hư ảnh linh phù hư huyễn nhiều lần thoáng hiện, sau những hư ảnh linh phù này, mơ hồ còn có từng đạo từng đạo bóng người, hoặc thống khổ, hoặc điên cuồng, hoặc cuồng tiếu, hoặc thét lên, quần ma loạn vũ.
Nhìn những huyễn ảnh này, trên mặt Công Lương Vũ hiện ra một tia sợ hãi.
Vù vù! Vù vù!
Tiểu nhân sống lại, mãnh liệt giãy dụa, lực lớn vô cùng.
Công Lương Vũ cảm thấy tiểu nhân sắp thoát khỏi khống chế, biến sắc, không dám chần chờ, phun ra một ngụm tinh huyết, dựa theo bí thuật sư môn thôi động thao túng, kết thành đạo đạo ấn quyết chui vào trong cơ thể tiểu nhân.
Ầm!
Pho tượng lớn chừng bàn tay bỗng hình thể tăng vọt, biến thành lớn như người thường, đứng trước mặt Công Lương Vũ, gương mặt nó không có ngũ quan.
Lúc này, khuôn mặt nó bắt đầu nhúc nhích, cảnh tượng vặn vẹo, khiến người buồn nôn.
Trong chớp mắt, trên mặt tiểu nhân mọc ra ngũ quan.
Quỷ dị là, gương mặt này lại giống Công Lương Vũ như đúc, tựa như đồng bào huynh đệ của gã.
Nhìn gương mặt này, Công Lương Vũ cảm giác như mình đang soi gương, trong lòng âm thầm lo lắng, cùng cảm giác khó chịu không nói ra được.
Đúng lúc này, tiểu nhân đột nhiên mở hai mắt ra, con ngươi đen như mực, ánh mắt tràn ngập điên cuồng, khóe miệng lại không hiểu treo một tia cười tà dị, khiến Công Lương Vũ căng thẳng.
Cùng lúc đó, trong cơ thể nó đột nhiên bộc phát ra khí tức đáng sợ, trong nháy mắt vượt xa Công Lương Vũ, đủ so sánh với Nguyên Anh!
Đây chính là một trong tứ đại mật phù bí truyền của Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung —— Nguyên Anh Phù Khôi!
Trong tứ đại mật phù, Thiên Cương Đao Phù, Cửu Long Thiên Liễn Phù cùng Nội Cảnh Nguyên Phù đều là linh phù bình thường.
Chỉ có Nguyên Anh Phù Khôi là tồn tại tương tự khôi lỗi, chính là tổ sư Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung lấy từ đạo Phù Binh, dung hợp những đạo Khôi Lỗi, luyện hồn thuật ma đạo, các loại bí thuật huyền diệu, trong lúc vô tình luyện chế ra cỗ Phù Khôi này.
Sau khi vị tổ sư kia vẫn lạc, lưu cỗ Nguyên Anh Phù Khôi này tại sư môn, xem như bảo vật trấn phái.
Nguyên Anh Phù Khôi là thủ hộ thần của Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung, hơn nữa còn có những tác dụng kinh người khác.
Dựa vào cỗ Phù Khôi này, Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung vượt qua không biết bao nhiêu trường kiếp nạn, trải qua thời gian, lại kéo dài không suy, đến nay còn ở trong hàng ngũ môn phái đỉnh tiêm.
Theo như lời đồn đại, Nguyên Anh Phù Khôi không thể bị mang ra Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung.
Chỉ khi lịch đại đệ tử Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung gặp đại nạn tại tông môn, có ngoại địch đánh tới sơn môn, mới bất đắc dĩ vận dụng Nguyên Anh Phù Khôi.
Phù Khôi đẳng cấp Nguyên Anh phối hợp hộ sơn đại trận, vững như thành đồng.
Bên ngoài sơn môn, chưa bao giờ thấy tu sĩ Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung vận dụng Phù Khôi tranh nhau cùng người.
Lúc này, Công Lương Vũ lại mang Nguyên Anh Phù Khôi ra ngoài, có thể thấy được lời đồn hẳn là sai, có lẽ là Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung cố tình làm, hoặc vì nguyên nhân khác.
Công Lương Vũ đánh thức Phù Khôi, hiển nhiên là muốn mượn lực Phù Khôi, giúp mình tiến vào Huyết Hà tầm bảo. Nhưng thần sắc gã lại có vẻ không quá bình thường, tựa hồ phi thường sợ hãi Phù Khôi.
Chỉ vì lúc trước vị tổ sư kia luyện chế Phù Khôi vốn bị thiếu hụt, trải qua vô số năm, Phù Khôi tăng thêm tà dị, công dụng khác cũng gần như bị phế.
Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung mỗi lần vận dụng, cần bỏ ra đại giới cực lớn.
Đả thương địch thủ một ngàn, tự tổn tám trăm.