Chương 1803: Chiến quả
Chương 1803: Chiến quả
Diệp lão ma tự tay luyện chế bảo kỳ, tâm ý tương thông, so với đám Giang Trầm Tử nắm cờ càng hiểu đại trận hơn, lão mang về ngọc cốt, tự thân chủ trì, Kỳ Môn Đại Trận quả nhiên uy lực đại tăng, thoát khỏi Chính Phản Cửu Cung Trận dây dưa.
Bọn Hướng Thanh kiên trì lâu như vậy đúng là không dễ.
Mọi người khẳng khái giúp tiền, lấy ra đủ loại dị bảo, vừa rồi kéo chặt lấy Kỳ Môn Đại Trận.
Lúc này, bọn họ vốn đã đến cực hạn.
Nhất là bốn ngươi ngự sử linh phù, chỉ có Hướng Thanh là ma công thâm hậu, tình huống tốt hơn một chút. Ba người Trùng Di đạo trưởng thì một mạch phục dụng đan dược mấy lần.
Mọi người không cách nào duy trì, chỉ có thể mặc cho Diệp lão ma mang theo Kỳ Môn Đại Trận phóng tới Huyết Trì, tiếp ứng Thiên Chính lão nhân.
Bọn họ vội vàng thu nạp lực lượng đại trận, theo sát Kỳ Môn Đại Trận, đi tiếp ứng đám Tần Tang, miễn cho bị Diệp lão ma đột nhiên thi lạt thủ.
Ầm!
Ầm!
. . .
Vài tiếng vang trầm, Kỳ Môn Đại Trận bắn ra vạn đạo huyết quang, Ô Mộc Kiếm, Ngũ Phương Tháp, các loại pháp bảo mạnh hơn, cũng không cách nào lấy một địch nhiều, chia ra bị đánh bay.
Cự nhân ánh sao cũng tiêu tán theo, lộ ra Thiên Chính lão nhân với sắc mặt tái nhợt, khí tức suy yếu. Trên người lão có vài vết máu, chính là chỗ cự nhân ánh sao bị thương.
Thiên Chính lão nhân cũng không quay đầu lại, phóng vào trong Kỳ Môn Đại Trận.
Xèo!
Ô Mộc Kiếm ngóc đầu trở lại, mắt thấy sẽ đâm trúng hậu tâm Thiên Chính lão nhân.
Trong Kỳ Môn Đại Trận bay ra mấy đạo bảo quang, hợp lực bức lui Ô Mộc Kiếm.
Tần Tang nói thầm một tiếng đáng tiếc, tốc độ Diệp lão ma quá nhanh, mấy người bọn họ cũng không nương tay, vẫn không thể giết chết được Thiên Chính lão nhân.
Thiên Chính lão nhân hóa thành cự nhân ánh sao, thân thể biến thành ánh sao hư ảo, bất tử bất diệt, rất nhiều thủ đoạn không có tác dụng với lão.
Đã bị thương, chờ đến khi bí thuật tiêu thất, lão mới có thể trở về bản thể.
Vừa rồi Ma Phiên bị Huyết Ma tự bạo tách ra, không kịp chỉnh đốn lại phiên trận, nếu không chưa chắc không có cơ hội!
Kỳ Môn Đại Trận cứu được Thiên Chính lão nhân, liền quay đầu phóng ra ngoài. Lấy được ngọc cốt, đám Diệp lão ma đạt được ý đồ, không chút nào lưu luyến.
"Hôm nay chư vị ban tặng, Diệp mỗ khắc trong tâm khảm, ngày sau tất báo!"
Thanh âm Diệp lão ma lạnh như băng truyền đến, bao gồm sát ý.
Cùng lúc, còn có tiếng quát mắng của đám Giang Trầm Tử.
Rõ ràng cục diện thật tốt, không biết vấn đề ở chỗ nào, dẫn đến Diệp lão ma tự bạo hóa thân, Thiên Chính lão nhân bị trọng thương, không tĩnh dưỡng mười mấy năm chỉ sợ khôi phục không đến lúc toàn thịnh, bọn họ há không tức giận.
Mặc dù đoạt được ngọc cốt, nhưng ngọc cốt đã hoàn toàn không có sinh cơ, càng làm cho bọn họ rất là tức giận, rất có thể toàn bộ bàn tính ban đầu đã thất bại.
Lần này có thể nói là mất cả chì lẫn chài, thậm chí ảnh hưởng hướng đi chiến tranh ba vực.
Đám Thanh Quân cũng không cam lòng rớt lại phía sau, bay vào Chính Phản Cửu Cung Trận.
Ánh mắt Tần Tang và Kinh Vũ nhìn nhau, thấy Kinh Vũ hơi gật đầu, trong lòng vui mừng, mặc dù bỏ lỡ ngọc cốt cổ tu, nhưng được Thi Hoa Huyết Phách cũng là một bút thu hoạch không nhỏ.
"Khổ cực chư vị đạo hữu rồi."
Hướng Thanh thả ra Cửu Cung, nghênh bọn họ tiến vào, nói một câu.
Trên mặt gã không che giấu được vẻ mỏi mệt.
Sư đồ ba người Trùng Di đạo trưởng chấp chưởng Ngọc Phù đã miễn cưỡng, chủ trì đại trận, diễn biến trận thế, ứng đối địch nhân phản kích, toàn bộ nhờ Hướng Thanh, nên tâm lực gã tiêu hao rất nhiều.
"Đáng tiếc ngọc cốt rơi vào tay Diệp lão ma, không biết bọn chúng có tìm hiểu ra thứ gì không."
Vẻ mặt Trùng Di đạo trưởng tiếc nuối, bùi ngùi thở dài.
Thiên Kiếp lão sắp tới, tự biết vô lực độ kiếp, vốn đã nhận mệnh, dạy dỗ hai đệ tử Nguyên Anh, đủ để mỉm cười đi Hoàng Tuyền gặp mặt tổ sư.
Biết được tin tức cổ tu, trong lòng Trùng Di đạo trưởng sinh ra mấy phần hy vọng, lại cháy lên đấu chí. Lôi kéo đồ đệ, không tiếc tiêu hao, phục dụng đan dược, duy trì Chính Phản Cửu Cung Trận, nhưng cuối cùng vẫn là giấc mộng hão huyền.
Thông U Ma Quân cũng có chút tiếc nuối, nhưng không tiện mở miệng phụ họa.
Bốn người tiềm nhập Huyết Trì vốn do lão cầm đầu.
Đại chiến tranh đoạt ngọc cốt, lão lại bị Thiên Chính lão nhân vững vàng ngăn trở ở bên ngoài.
Thiên Chính lão nhân và lão là cao thủ cùng cấp, ai cũng không trách móc lão.
Nhưng so với Tần Tang ép Huyết Ma tự bạo, cùng với Thanh Quân trực diện đối chiến Diệp lão ma, lão tỏ ra ảm đạm phai mờ, Thông U Ma Quân cảm thấy mặt mũi mất hết.
"Giang sơn đời nào cũng có tài tử ra. . ."
Trong lòng Thông U Ma Quân cảm khái, không khỏi nhìn Thanh Quân và Tần Tang.
Lão và Thanh Quân quen biết hơn hai trăm năm, nàng này năm đó giấu giếm, ngụy trang thành Lãnh Vân Thiên, về sau bị nhìn thấu, lại không biết dùng thủ đoạn gì, làm cho Xích Phát Lão Tổ ngầm thừa nhận, lấy được thành tựu bực này, cũng có thể đoán ra.
Tiểu tử họ Tần mới là dị phong xuất hiện bất ngờ.
Vài thập niên trước vẫn là Kết Đan kỳ, hôm nay chính mình cũng phải nhượng bộ lui binh với Ma Hoả của hắn, khiến người phải kinh ngạc.
Từ xưa đến nay, toàn bộ Bắc Thần Cảnh chỉ sợ không mấy ai có thể làm được.
"Đông Dương Bá, a!"
Thông U Ma Quân không khỏi nhớ tới tràng cảnh nghị sự tại Thương Hành Đảo, mặc dù không rõ nội tình, cũng có thể đoán ra mấy phần.
Đông Dương Bá đa mưu túc trí, lại ép nhân vật bực này ra khỏi sơn môn, quả nhiên là có mắt không tròng.
"Tiếp tục đuổi!"
Thanh Quân tiếp nhận Ngọc Phù từ tay Tư Địch, trọng chưởng đại trận, trầm giọng nói.
Mọi người gật đầu.
Diệp lão ma tổn thất hóa thân, bản thân khẳng định sẽ bị liên luỵ, tổn thương nguyên khí, Thiên Chính lão nhân càng không cần phải nói, cơ hồ đánh mất chiến lực, bọn họ còn có cơ hội!
Còn bảo vật nơi này, Tội Uyên đã không có khả năng tranh đoạt với bọn hắn, một hồi có thời gian rồi quay lại thăm dò.
"Rõ. . . Ách. . . Ta nên gọi ngươi là Minh Nguyệt đạo hữu hay là Tần đạo hữu?"
Trùng Di đạo trưởng từ cảm xúc ảm đạm khôi phục lại, đưa Ngọc Phù cho Tần Tang, ngữ khí phi thường phức tạp.
"Tại hạ Tần Tang, trước đó bất đắc dĩ, dùng bí thuật huyễn hóa yêu thân. Nếu có chỗ đắc tội, mong chư vị rộng lòng tha thứ."
Tần Tang cảm thấy một ít ánh mắt như có như không, một mực đang dò xét và quan sát mình.
Hắn tế lên Ngọc Phù, phối hợp sư tỷ thôi động đại trận đuổi theo, vừa chắp tay, đảo mắt một vòng, thản nhiên nói.
"Đâu có, đâu có!"
"Đạo hữu thủ đoạn cao minh, ngụy trang thiên y vô phùng, ta còn tưởng đạo hữu thật sự là Yêu Vương đấy!"
"Tần đạo hữu mặc dù ủy thân Yêu tộc, nhưng chưa hề lùi bước chút nào, tự thân thủ vệ tiền tuyến, mấy lần lập xuống đại công, ai dám nói đạo hữu không phải, ta nhất định không buông tha hắn!"
"Có ba vị Thông U đạo hữu, Lãnh đạo hữu cùng Tần đạo hữu tọa trấn, lo gì không diệt được Tội Uyên?"
"Tiểu Hàn Vực ta sẽ đại hưng!"
. . .
Vẻ mặt mọi người ôn hoà, hoàn lễ lại, thái độ rất là khách khí.
Nghĩ đến Tiểu Hàn Vực lại thêm một vị Đại tướng, bọn họ đều lộ ra kích động cùng sợ hãi lẫn vui mừng. Thế cuộc Bắc Thần Cảnh bất ổn, Tiểu Hàn Vực có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.
Việc khác sau này hãy nói.
Hướng Thanh thì cười khổ lắc đầu: "Tần đạo hữu lừa ta thật khổ."
Tần Tang vội vàng tạ lỗi, nhìn Hướng Thanh cười một tiếng.
Còn như Đông Dương Bá và Thiếu Hoa Sơn, tất cả mọi người ở đây không đề cập qua một câu.
Thanh Quân, Thông U Ma Quân, Hướng Thanh và Tần Tang phân chưởng Ngọc Phù, do Thanh Quân chủ trì đại trận, bám chặt Tội Uyên, đuổi theo ra Huyết Trì, hai bên có lúc phát sinh va chạm.
Diệp lão ma một lòng muốn chạy trốn, căn bản không muốn dây dưa với bọn hắn.
Cũng không lâu lắm, bọn họ đuổi tới cánh cửa máu, đi theo Diệp lão ma phá cửa ra ngoài, kinh ngạc phát hiện, bên ngoài cánh cửa máu đã phát sinh đại biến!