Chương 1816: Yêu nghiệt
Chương 1816: Yêu nghiệt
"Các ngươi là đệ tử môn phái nào? Trên chiến trường còn dám tùy ý làm bậy?"
Tần Tang quát lạnh.
Đám người theo sự dẫn dắt của Bàn Kê, đã sắp rời xa đội hình phe mình, những người khác dù phát hiện nơi này nguy nan, cũng không kịp cứu viện.
Bàn kê rốt cuộc biết bản thân phạm nhiều sai lầm, trong lòng sinh hàn ý, nghĩ mà sợ không thôi, lúc này bị Tần Tang răn dạy, lúng túng không dám nói.
Đám người câm như hến.
Tần Tang phất tay triệu hồi Kỳ Lân Rrâm, đột nhiên đâm lên không trung.
'Ầm!'
Một đạo hắc ảnh bị bức hiện thân từ trong hư không, tiếp đó Tần Tang biến đổi ấn quyết, Kỳ Lân Trâm hóa thành Kỳ Lân, há đại khẩu cắn nuốt hắn ảnh, sau đó giương nanh múa vuốt nhào về phía tu sĩ Tội Uyên.
Tu sĩ Tội Uyên thấy tổ sư Nguyên Anh đích thân đến, quá sợ hãi, vội vàng kết trận, người đầu lĩnh thôi động viên ngọc châu màu lam trong tay, dưới sự yểm hộ của đại trận nhanh chóng lui về phía sau.
'Ầm! Ầm!'
Tần Tang xông lên truy sát, biến mất trong sóng nước.
Đám người Bàn Kê liếc nhìn nhau, yên lặng trọng chỉnh trận hình, kinh lịch vừa rồi quá nguy hiểm, hiện tại không dám liều lĩnh.
Không lâu sau đó.
Tần Tang xuất hiện trong một khu vực trống trải, chung quanh vòi rồng nhỏ đang không ngừng dây dưa với sóng lớn, chẳng biết hắn từ bỏ truy sát từ lúc nào, đi đến chỗ này, còn dừng lại đứng đó bất động.
Nhìn quanh một vòng, trên mặt Tần Tang lộ vẻ cảnh giác, ngón tay điểm hư không, triệu hồi Kỳ Lân Trâm trở lại trước mặt, sau đó nhìn đến một nơi bên trái cách đó không xa, khẽ nói: "Giấu đầu lộ đuôi! Chỉ là Liễm Tức Thuật, cũng muốn qua mắt của ta?"
Nơi đó sóng nước dập dờn, không thấy một ai, ngay cả cái bóng cũng không nhìn thấy.
Sau khi Tại Tần Tang lên tiếng, dòng nước bỗng nhiên tách sang hai bên, tiếp đó một bóng người từ bên trong chậm rãi đi ra, liếm môi cười nói: "Lạc phu nhân vẫn nhạy bén như vậy, xem ra tại hạ cần phải học thêm mấy loại Ẩn Nặc Thuật mới được... Mấy tháng không thấy, thân thể phu nhân mạnh khỏe không?"
Người tới cầm hoa phiến trong tay, thân mặc cẩm y, tướng mạo tuấn mỹ, thần sắc tái nhợt không bình thường, làm cho người nhìn cảm thấy không thoải mái. Trong ngữ khí mang theo một tia dâm tà và sốt ruột, thản nhiên đi đến, không thèm để ý mình bị nhìn thấu hành tung chút nào.
"Là ngươi!"
Tần Tang nhíu mày, mặt mũi tràn đầy chán ghét.
Trước đó, hắn nghe Lạc phu nhân nói qua nàng đã từng giao thủ với mấy tên Nguyên Anh Tội Uyên, đề phòng lúc đối mặt bị lộ tẩy, trong những Nguyên Anh đó nàng thường xuyên giao thủ với kẻ trước mặt nhất.
Người này tự xưng Nguyệt Tán Nhân, một gã ma tu bên phe Tội Uyên, am hiểu tà công thải bổ.
Nữ tử bị gã thải bổ qua, không chỉ một thân tinh nguyên mất sạch, chẳng cách nào đền bù, sau khi hút khô nữ tử, gã còn chế nữ tử mỹ mạo thành con rối sống động, tìm đến một nữ tử khác hoàn mỹ hơn.
Danh xấu của người này vang vọng trong lãnh thổ Tội Uyên, nếu không phải Tội Uyên xâm lấn hai vực, thì người này đã sớm bị phe chính đạo bên Tội Uyên thu thập.
Đối tượng bị thải bổ tu vi càng cao càng tốt, sau khi chiến tranh bộc phát, Nguyệt Tán Nhân liền để mắt tới nữ tu Nguyên Anh bên Hai Vực Đồng Minh, tên này thèm muốn Lạc phu nhân đã lâu, nghe nói còn từng để mắt đến Băng Hàm.
Cũng may thực lực Lạc phu nhân không yếu, không bị gã bắt đi.
Nhưng nhiều năm qua, không ít nữ tu bên Hai Vực Đồng Minh bị người này bắt đi, hạ tràng thê thảm.
Lạc phu nhân từng nói, nếu Nguyệt Tán Nhân có mặt trên Song Kính Sơn, khả năng lớn sẽ chủ động tìm tới cửa, thật bị nàng đoán đúng.
Gặp phải đối thủ quen thuộc Lạc phu nhân, nguy cơ bị nhìn thấu thân phận không nhỏ. Nhưng cũng có lợi, Lạc phu nhân biết rõ thủ đoạn của Nguyệt Tán Nhân, Tần Tang hơi suy nghĩ, nhanh chóng lập kế hoạch.
Thần thông của Nguyệt Tán Nhân bình thường, nhưng có một kiện pháp bảo cực kỳ lợi hại, hoa phiến trong tay gã, dùng tà công thải bổ ngày đêm tế luyện, mang theo dâm độc, khó lòng phòng bị, đối phó nữ tu càng làm ít công to.
Nếu Phì Tàm không ngủ say, không biết có thể ngăn cản dâm độc hay không?
Tần Tang toát ra ý nghĩ này, tiếp đó nghe thấy thanh âm trêu tức của Nguyệt Tán Nhân.
"Mỹ nhân nhớ kỹ, tâm ta rất an ủi!"
Nguyệt Tán Nhân nhẹ lay động hoa phiến, nở một nụ cười dâm tà nói: "Hôm nay sao Phu nhân không đi theo tại hạ, cùng đi Vu Sơn, không phụ đêm đẹp..."
"Muốn chết!"
Nói được nửa câu, bị một tiếng quát chói tai ngắt lời.
Một đạo thanh quang nồng đậm bộc phát trong tầm mắt Nguyệt Tán Nhân, trâm ảnh sáng như ánh sao, nhanh như điện chớp, bắn thẳng đến mi tâm gã, đang áp sát thì hóa thành Kỳ Lân hung ác, há đại khẩu như huyết bồn.
Gã không chút hoang mang tế khởi hoa phiến, pháp bảo lăng không bay lên, mặt quạt đối diện Kỳ Lân, trên bề mặt quạt vẽ chân dung mỹ nữ mê người, một cỗ dâm độc màu hồng vội xông đến, biến thành một mỹ nữ trần truồng.
Ngũ quan nữ tử vặn vẹo, rít gào lên, vô cùng điên cuồng, không chút sợ hãi nào ngăn cản Kỳ Lân.
Thôi động hoa phiến, Nguyệt Tán Nhân đồng thời âm thầm bóp ngọc châu trong tay, nhất tâm nhị dụng, lặng lẽ dẫn động lực lượng đại trận.
Nơi Tần Tang đang đứng, một dòng nước không chút dấu hiệu nào từ trên trời giáng xuống, hóa thành một đầu Bạch Long, gào thét đánh tới.
Một màn ngoài dự liệu xuất hiện, bị địch nhân công kích, Tần Tang vậy mà không tránh không né, không làm ra bất kỳ kháng cự nào, mặc cho Thủy Long vọt tới phụ cận, bị lực lượng linh trận vây khốn.
'Rầm rầm...'
Sóng nước ngập trời, Tần Tang bị dìm ngập.
Nguyệt Tán Nhân khẽ giật mình, không nghĩ tới dễ dàng đắc thủ như vậy, trực giác cảm thấy không đúng, không đợi gã nghĩ rõ ràng chuyện gì xảy ra, liền nhìn thấy thân ảnh Lạc phu nhân bên trong sóng nước bỗng nhiên vỡ vụn.
Phần ngực vỡ vụn trước nhất, xuất hiện một động lớn, nhưng không có máu tươi phun ra, nửa người dưới đường cong vẫn xinh đẹp như xưa, phi thường quỷ dị.
"Yêu nghiệt phương nào!"
Nguyệt Tán Nhân quá sợ hãi, sau đó rốt cuộc thấy rõ diện mạo chân chính của Tần Tang, sắc mặt đại biến, đột nhiên minh bạch cái gì, lập tức cảm thấy sống lưng phát lạnh, trong lòng thầm hô không ổn.
Vạn vạn không nghĩ tới, đối thủ vậy mà vô sỉ như vậy!
Cùng lúc đó.
Một tiếng kêu thảm sắc nhọn truyền đến.
Nữ ma đầu ngăn cản Kỳ Lân, trên thân bỗng nhiên xuất hiện một điểm bút tích màu đen, thân thể đột nhiên cứng đờ, nhìn kỹ nguyên lai là một tia hắc diễm, hỏa diễm trong chốc lát lan tràn toàn thân ma đầu, bao phủ nó vào trong.
Hư ảnh Kỳ Lân chẳng biết đã biến mất lúc nào, lại có một cây ma phiên ẩn tàng trong đó.
Cửu U Ma Hỏa nuốt chửng nữ ma đầu, sóng lửa ngập trời, một khắc không ngừng, lao thẳng tới Nguyệt Tán Nhân!
Thanh danh của Tần Tang như tiếng sấm vang vọng bên tai tu sĩ Tội Uyên.
Nhất là hỏa phiên của hắn, có thể chém giết hóa thân của Diệp lão ma, cực kỳ đáng sợ, bất luận kẻ nào đều không muốn đối mặt.
'Phừng! Phừng!'
Hắc sắc ma hỏa phát tán khí tức đáng sợ.
Nguyệt Tán Nhân sợ hãi, rốt cuộc minh bạch, vì sao hóa thân Huyết Ma của Diệp lão rơi vào tình trạng tự bạo!
Trong lúc cấp thiết, Nguyệt Tán Nhân vội vàng bức một giọt tinh huyết, dùng sức đánh về phía hoa phiến, tinh huyết kết thành một huyết sắc ấn phù giữa không trung, lóe lên dung nhập hoa phiến.
Hoa phiến run rẩy, huyết quang đại phóng, dâm độc màu hồng nồng đậm dâng trào, như một đoàn vân khí màu hồng.
Trên bề mặt hoa phiến tựa hồ có một không gian, mấy nữ tử trần truồng từ trong đó xông ra bên ngoài, thân ảnh vừa hiện lên, ma hỏa cuồng dũng đánh đến.
Dâm độc làm cho người nghe phải biến sắc, đứng trước ma hoả lại không có chút sức phản kháng nào, trong nháy mắt bị đốt cháy không còn, không cách nào ảnh hưởng đến Tần Tang.
Nữ ma đầu thôn phệ tinh huyết chủ nhân, càng thêm điên cuồng hơn, gào thét thê lương, dung mạo vặn vẹo biến hình.