Chương 1817: Trận trảm
Chương 1817: Trận trảm
'Ầm!'
Nhóm nữ ma đầu vừa mới hiện thân, còn chưa kịp làm cái gì, đã rơi vào trong biển lửa.
Bị ma hỏa thiêu đốt, nữ ma đầu vô cùng thống khổ, rít gào lên.
Các nàng ra sức giãy dụa trong biển lửa, nhưng không chịu nổi uy lực của ma hỏa, khí tức uể oải không chịu nổi, cực kỳ thê thảm, thời gian qua một lát liền kêu gào thê thảm chạy đến hoa phiến.
Tiếp theo, ma hỏa hung hăng vọt tới pháp bảo!
Hoa phiến là một kiện pháp bảo kỳ môn, vốn không am hiểu phòng ngự, ma hỏa chung quanh xông lên thiêu đốt hoa phiến, quang mang trên hoa phiến đột nhiên ảm đạm, gào thét một tiếng, cũng bị tổn thương không nhỏ, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
Pháp bảo liên kết chặt chẽ với tinh thần của Nguyệt Tán Nhân, liên tiếp bị trọng thương, Nguyệt Tán Nhân như bị sét đánh, chỉ cảm thấy yết hầu ngòn ngọt, miệng phun máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
Cho thấy gã không phải đối thủ của ma hỏa!
Mặt mũi Nguyệt Tán Nhân tràn đầy kinh hãi, hốt hoảng muốn chạy trốn.
Nhưng không ngờ, ma hỏa bỗng nhiên cuốn ngược quay về, bị Tần Tang thu lại, ngay sau đó một điểm hào quang chói sáng phá hỏa bắn đi, nhanh đến cực điểm, trong nháy mắt đâm tới, chính là Ô Mộc kiếm.
Tần Tang hy sinh lớn như vậy, mục đích vì diệt sát người này, nếu để cho gã trốn thoát thì thật lãng phí thời gian.
Diệt sát Nguyên Anh, cần thi triển Thất Phách Sát Trận mới có thể thành công.
Lúc này, Nguyệt Tán Nhân căn bản không kịp trọng chỉnh hoa phiến, trong lúc hoảng sợ, vội vàng vỗ giới tử đại, một đạo thanh quang bay nhanh ra, chính là một đoàn vân khí màu đỏ.
Đây là pháp bảo Nguyệt Tán Nhân thường dùng hộ thân, tên Xích Vân Chướng.
Xích Vân Chướng phi tốc mở ra, hóa thành một màng vân khí, ngăn cản phía sau lưng.
Nguyệt Tán Nhân cũng không quay đầu lại, một lòng đào mệnh.
Lần này là nguy cơ lớn nhất mà gã gặp phải trong đời, gã tự biết không phải đối thủ của Tần Tang, chỉ có thể tận khả năng kéo dài thời gian, hi vọng tử sam nữ tu phát hiện nơi này dị thường, thôi động đại trận cứu tính mệnh của gã.
'Vèo!'
Ô Mộc kiếm lóe lên bắn tới, đối mặt màng vân khí, không hề dừng lại, thân kiếm lắc một cái liền bắn ra một đạo huyết quang, đánh lên trên màng vân khí.
Bị ô uế, màng vân khí chợt ảm đạm vô quang, uy năng tổn hao nhiều.
Pháp bảo bị hao tổn, màng vân khí tan rã, bất lực duy trì.
Ô Mộc kiếm không chút khách khí, trực tiếp đâm xuyên vấn khí, trong chớp mắt đuổi kịp Nguyệt Tán Nhân.
Nguyệt Tán Nhân còn muốn thôi động những bảo vật khác, chợt cảm thấy chung quanh lờ mờ, trong lòng kêu to không tốt, đã rơi vào bên trong Thất Phách Sát Trận!
'Vèo vèo...'
Ô Mộc kiếm biến mất không thấy đâu, kiếm trận huyễn hóa vô số kiếm ti giảo sát Nguyệt Tán Nhân!
Tần Tang còn chưa triệt để hiểu thấu Thất Phách Sát Trận, đối phó đám người Diệp lão ma, uy lực hơi không đủ, nhưng lấy ra đối phó Nguyệt Tán Nhân, uy lực kiếm trận đủ để khiến bọn chúng sợ hãi!
Tốc độ đấu pháp của hai người cực nhanh.
Một trận biến hóa làm cho người hoa mắt, Nguyệt Tán Nhân trước mất hoa phiến, sau lại tổn hại Xích Vân Chướng.
Tử sam nữ tu chủ trì đại trận rốt cục chú ý tới nơi này, vội vàng không kịp chuẩn bị, còn chưa kịp làm cái gì, thì Nguyệt Tán Nhân đã rơi vào tình cảnh cực kì nguy hiểm.
'Ầm ầm...'
Một tiếng sấm vang rền, tứ phương nổi lên sóng lớn, hung hăng đánh tới Tần Tang, thanh thế cực kì kinh người.
Tần Tang hoàn toàn không để ý tới, chuyên tâm thôi động kiếm trận.
Trong kiếm trận, Nguyệt Tán Nhân kêu rên liên hồi.
Đúng lúc này, một vòi rồng màu xám bỗng nhiên xuất hiện trên chiến trường, nhanh chóng lao xuống, bên trong mơ hồ hiện hiện một tòa tháp ảnh, như chậm mà nhanh, hóa thành bức tường phong bạo nặng nề, ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, trấn áp sóng lớn đáng đánh tới Tần Tang.
Có mưu đồ này, thời điểm Thanh Quân chủ trì đại trận, từ đầu đến cuối vẫn chú ý động tĩnh của Tần Tang, kịp thời xuất thủ, bài trừ ngoại giới quấy nhiễu Tần Tang.
Đồng thời còn đêm uy áp của Tốn Phong Trận dung nhập Thất Phách Sát Trận, trợ giúp Tần Tang trấn áp Nguyệt Tán Nhân, mau chóng giải quyết đối thủ.
Lần này, triệt để đoạn tuyệt hi vọng sống của Nguyệt Tán Nhân!
'Phốc!'
Một đạo kiếm ti hiện lên.
Cánh tay trái của Nguyệt Tán Nhân bị trảm đứt, toàn thân chồng chất vết thương, máu tươi chảy đầm đìa, không thể thê thảm hơn.
Thời khắc sắp chết, Nguyệt Tán Nhân giãy dụa lần cuối cùng, hét lớn một tiếng, liều mạng xông ra ngoài, đồng thời giơ tay đánh ra hơn mười quả lôi châu, tránh thoát uy áp trên người, kiếm trận cũng rung chuyển một trận. Gã tùy ý để cho kiếm trận cắn nuốt thân thể của mình, Nguyên Anh từ thiên linh cái bay ra, mờ mịt nhìn bốn phía, xác định một phương hướng chính xác, đang muốn thi triển thuật Thuấn Di.
Không ngờ, Thất Phách Sát Trận lúc này đại tác u quang, ba động kì lạ đánh thẳng tới.
Nguyên Anh Nguyệt Tán Nhân đột nhiên trở nên hoảng hốt, thác thất lương cơ, chờ đến khi lấy lại tinh thần, hoảng sợ phát hiện, một thanh phi kiếm chẳng biết lúc nào xuất hiện trước mặt gã, kiếm khí sắc bén vô song!
"Không!"
Trong ánh mắt Nguyệt Tán Nhân toát ra vẻ sợ hãi vô biên, tiếng thét chói tai im bặt.
Ô Mộc kiếm đâm xuyên qua thân thể, Nguyên Anh vỡ nát tại chỗ!
Tần Tang không lưu tình chút nào, chém giết Nguyệt Tán Nhân!
Kiếm trận vừa thu lại, u quang tán đi, Nguyệt Tán Nhân triệt để biến mất khỏi thế gian, Tần Tang vẫy tay, cách không thu lấy giới tử đại và pháp bảo của Nguyệt Tán Nhân.
Đây là tu sĩ Nguyên Anh thứ hai bên Tội Uyên bị hắn trận trảm!
Bên trên Song Kính Sơn, tử sam nữ tu chủ trì đại trận mặt mũi tràn đầy kinh sợ, hai mắt phun lửa, bọn họ vạn lần không nghĩ tới, Tần Tang có thủ đoạn ngụy trang cao minh như vậy, giả dạng thành Lạc phu nhân, thiết hạ cạm bẫy.
Nguyệt Tán Nhân cũng là phế vật, cơ hồ vừa đối mặt liền bị chém giết, không hề có lực hoàn thủ, ngay cả Nguyên Anh cũng không có cơ hội trốn đi, nàng căn bản không kịp cứu viện.
Từ khi Tần Tang hoành không xuất thế, tính cả hóa thân Huyết Ma của Diệp lão, Tội Uyên đã có ba Nguyên Anh chết trong tay hắn, hơn nữa còn hình thần câu diệt, Nguyên Anh bị chém giết, tổn thất không thể nào không thảm trọng.
Lại nhìn dưới núi, Lạc phu nhân phụ trợ Thanh Quân đã biến trở về diện mục thật sự, khéo léo tươi cười, giống như khiêu khích nhìn về phía đỉnh núi.
Lạc phu nhân tất nhiên rất vui vẻ.
Kế này hiệu quả không nhỏ, trận trảm Nguyên Anh Tội Uyên, cố nhiên thực lực Tần Tang kinh người, công lao của nàng cũng không thể bỏ qua. Mà lại giết chết người nàng chán ghét nhất, nhất tiễn hạ song điêu.
Đại chiến vừa bắt đầu không lâu, một tổ sư Nguyên Anh đã vẫn lạc, bên Tội Uyên chấn động không thôi, chúng Nguyên Anh nhao nhao biến sắc.
Tử sam nữ tu truyền âm gọi những người khác đến chủ trì đại trận, sau đó tụ mình tiến vào đại trận.
Tần Tang thu lấy giới tử đại của Nguyệt Tán Nhân, thần thức đảo qua bên trong một lần. Tội Uyên xâm lấn Thiên Hành Minh nhiều năm, trắng trợn cướp bắt, Nguyệt Tán Nhân cũng góp nhặt một bút tài phú không nhỏ.
Hắn nhìn thoáng qua không phát hiện dị bảo lai lịch bất phàm, bảo vật bên trong tầm thường.
Tiếp theo, một tiếng hừ lạnh đột nhiên truyền đến bên tai, nơi xa sóng nước chấn động, từ đó xuất hiện một bóng người, chính là tử sam nữ tu.
Nhìn thấy nàng, con ngươi Tần Tang co rụt lại, vội vàng thu hồi giới tử đại, hất ống tay áo lên, Thập Bát Ma Phiên lần nữa bay ra, mang theo ma hỏa bay múa quanh hắn.
Nàng này đúng là cao thủ Nguyên Anh trung kỳ!
Coi khí tức, ẩn ẩn cao hơn Đông Dương Bá một bậc.
"Thu Chỉ tiên tử!"
Tần Tang hơi suy nghĩ, nhớ lại thân phận của nàng.
Nàng xuất thân từ một hạ tông tên Tinh Hằng Tông, nhưng thật ra nàng bị Tinh Hằng Tông cưỡng ép bái nhập môn phái. Nàng thuộc hạng người thiên phú dị bẩm, sau khi Kết Anh không lâu, công khai tuyên bố rời khỏi Tinh Hằng Tông.
Thiên Chính lão nhân muốn trấn áp nàng, chẳng những nàng không khuất phục, ngược lại còn đứng vững trong áp lực, nhất cử đột phá Nguyên Anh trung kỳ, Thiên Chính lão nhân không thể không tiếp nhận hoà đàm.
Thấy Thu Chỉ tiên tử tìm tới cửa, Tần Tang âm thầm cảnh giác.