Chương 1824: Tần lão yêu
Chương 1824: Tần lão yêu
Bí Huy Thạch một loại linh tài trân quý dùng để luyện chế pháp bảo, khai thác cực kỳ khó khăn, động một chút sẽ dẫn đến uy năng của quáng thạch tiêu tán, trở thành phế phẩm. Cần tu sĩ Kim Đan, hoặc ít nhất Trúc Cơ kỳ, mượn bí thuật, thật cẩn thận khai thác.
Chỗ sâu trong khoáng mạch, bên trong một tĩnh thất.
Có một người đang tĩnh tu, người này giữ lại một chòm râu dê, thân hình thấp bé hơn thường nhân một chút, mặc hắc bào thùng thình.
Khí tức trên thân cực kì mịt mờ, phảng phất không tồn tại.
Người này chính là Nguyên Anh Tội Uyên trấn thủ khoáng mạch.
Tướng mạo người này xấu xí, khuôn mặt gồ ghề nhiều vết sẹo, những đạo hữu khác thường gọi bằng tên Hồ Ma Tử.
Hồ Ma Tử vốn như người bình thường, khi thăm dò một bí cảnh trong Uyên Khư ngoài ý muốn trúng kỳ độc, gian nan bảo trụ mạng nhỏ, phát hiện tàn độc đã xâm nhập cốt tủy, làm bề ngoài xấu xí dị thường.
Thử qua mấy bí thuật, nhưng không thể khôi phục, Hồ Ma Tử thản nhiên tiếp nhận, không tiếp tục uổng phí sức lực.
Bên ngoài tĩnh thất đột nhiên truyền đến một tiếng rít, làm cho Hồ Ma Tử bừng tỉnh, tiếp đó chợt nghe thấy bên trên truyền đến tiếng la kinh hoảng: "Không tốt, địch nhân tập kích, mọi người cẩn thận!"
Sắc mặt Hồ Ma Tử trầm xuống, trầm tư một lát, lách mình lướt đi rời khỏi tĩnh thất.
Hồ Ma Tử hiểu biết thế cục hôm nay, dự liệu được Hai Vực Đồng Minh sẽ phái người đến đây cướp đoạt linh quáng, nhưng không nghĩ tới lại nhanh như vậy.
Trải qua nhiều năm khai thác, bên trên mỏ Bí Huy Thạch bị đào ra một khe nứt lớn.
Cấm chế phòng hộ khe nứt đã mở.
Thân ảnh Hồ Ma Tử chớp liên tục, xuất hiện trong liệt cốc, ngẩng đầu nhìn phía trên cấm chế, phát hiện cấm chế phòng ngự chấn động kịch liệt, địch nhân vừa mới động thủ, đã tràn ngập nguy hiểm.
"Bốn Nguyên Anh kỳ!"
Nhìn thấy bốn nhân ảnh, Hồ Ma Tử thầm giật mình, tiếp đó phát hiện, trong bốn người có một người biểu hiện quá chói mắt, không muốn bị người chú ý cũng không được.
Thân ảnh người này mơ hồ, quanh người ma diễm ngập trời, uy lực phi thường khủng bố, xem cấm chế phòng ngự như không.
Hồ Ma Tử đột nhiên nhớ tới một người, vội vàng thôi động linh mục, rốt cục thấy rõ tướng mạo của người này, sắc mặt lập tức đại biến, kinh hô thất thanh: "Tần lão yêu!"
Ngay sau đó, Hồ Ma Tử thi triển độn quang, không nói hai lời chạy vào chỗ sâu trong khoáng mạch.
Nhũng tu sĩ chung quanh đang chờ Hồ Ma Tử hạ lệnh, thấy cảnh này, không khỏi trợn tròn mắt.
Tần Tang nghe tiếng Hồ Ma Tử kinh hô, sắc mặt tối sầm lại.
Trận chiến Song Kính Sơn qua đi, danh xưng 'Tần lão yêu' lan truyền nhanh chóng, lúc đầu chỉ lưu truyền trong hàng tu sĩ cấp thấp bên Tội Uyên, ngày nay cơ hồ mọi người đều biết.
'Ầm!'
Tần Tang và Kinh Vũ hợp lực công phá cấm chế phòng ngự, không để ý tới những tu sĩ cấp thấp hốt hoảng chạy trốn kia, thôi động Lôi Độn Thuật, hóa thành hai đạo lôi quang, truy sát Hồ Ma Tử.
Hồ Ma Tử cảm thấy hai cỗ khí tức đang phi tốc đến gần, kinh hãi vạn phần, trong lòng biết mình đã không còn đường trốn, thân ảnh dừng lại, quay người đối mặt địch nhân.
Tần Tang và Kinh Vũ không giảm tốc độ, hai người phối hợp ăn ý, chia hai bên trái phải, hợp lực đánh tới Hồ Ma Tử.
Hồ Ma Tử chỉ đạt đến Nguyên Anh sơ kỳ, không thể nào làm đối thủ Tần Tang, huống chi đối mặt hai người.
Để tránh rắc rối, Tần Tang trực tiếp tế khởi Thập Bát Ma Phiên, Kinh Vũ thì dùng bảo vật vừa thu được trong khoảng thời gian này, một thanh lôi xiên, vừa vặn phù hợp thần thông của nàng.
'Phừng!'
'Rầm!'
Ma hỏa gào thét, cuồng lôi đại phát.
Hồ Ma Tử hô hấp dồn dập tế lên một cổ đỉnh màu đen, lơ lửng trên đỉnh đầu, sau một khắc bị ma hỏa và lôi đình bao phủ, nhanh chóng không còn một tiếng động.
"Di?"
Tần Tang cảm thấy không đúng, Hồ Ma Tử vậy mà dễ dàng bị đánh chết như vậy.
Chờ hắn thu hồi ma hỏa, phát hiện bên trong không còn một ai, Hồ Ma Tử phảng phất bị diệt thành cặn bã, chỉ còn lại một cổ đỉnh, lẻ loi lơ lửng nơi đó.
Tần Tang và Kinh Vũ liếc nhau, đang muốn kiểm tra cổ đỉnh, không ngờ cổ đỉnh đột nhiên bạo tạc!
Cùng lúc đó.
Cách mấy trăm dặm bên ngoài khoáng mạch, một phòng tối chật hẹp sâu trong lòng đất, nơi này chỉ có một tòa tế đàn tà dị, đột nhiên tế đàn lóe lên u quang, xuất hiện một thân ảnh, từ hư ảo đến ngưng thực, chính là Hồ Ma Tử.
Hồ Ma Tử hiện thân, bước chân lảo đảo, chợt đứng vững, sắc mặt mang theo mấy phần tái nhợt.
"May mắn lão phu sớm đã bố trí, không nghĩ tới Tần lão yêu sẽ đích thân tới. Ma hỏa thật lợi hại, truyền ngôn không khoa trương chút nào, động tác hơi chậm một chút, lão phu liền muốn thụ thương. Vốn nghĩ dù không địch lại, cũng có thể dùng Huyền Sát Châu trong cổ đỉnh ám toán một hai. Nhưng loại thủ đoạn này khó làm Tần lão yêu bị thương, lão phu vẫn nên đi trước một bước, những người khác tự cầu phúc đi!"
Hồ Ma Tử lòng còn sợ hãi, nhãn châu xoay động, lướt đi trong phòng tối.
Sau đó không lâu, Tần Tang và Kinh Vũ lần theo tìm đến phòng tối, đáng tiếc Hồ Ma Tử đã hoàn toàn biến mất.
"Những lão quỷ này thật xảo trá."
Tần Tang bất đắc dĩ.
Kinh Vũ cười khẽ: "Không đủ giảo hoạt đã sớm bỏ mạng, nếu không sao sống đến bây giờ? Đông Dương Bá kia càng cẩn thận tới cực điểm, chưa từng độc hành, bên người từ đầu đến cuối đều có Nguyên Anh khác, tìm không thấy mảy may sơ hở. Không biết đạo hữu dự định thế nào? Tu vi của ta đã sắp xếp không sai biệt lắm, qua một đoạn thời gian nữa, sẽ về động phủ bế quan, luyện hóa Thi Hoa Huyết Phách."
"Nếu đạo hữu cảm ứng được thời cơ đột phá, thì nên về núi tĩnh tu, độ kiếp quan trọng hơn."
Tần Tang khoát tay nói: "Đông Dương Bá đã không phải họa lớn trong lòng, trừ phi tao ngộ lợi ích kinh thiên, những đạo hữu trong Hai Vực Đồng Minh khó mà bị lão kích động, ta chỉ cần phòng bị Đông Dương Bá liên thủ với ngoại địch, mượn đao giết người. Nếu lão thật tự tìm đường diệt vong, Tần mỗ không ngại tự tay tiễn lão một đoạn."
Kinh Vũ gật đầu: "Đạo hữu có phòng bị thì tốt."
Sau đó, bốn người chia ra hành động, chiếm toàn bộ linh quáng trong vùng này, Tội Uyên căn bản không kịp phá hư. Quá trình phi thường thuận lợi, Tội Uyên tựa hồ đã không rảnh bận tâm những địa phương này.
Quý Trưởng lão lưu lại trấn thủ.
Tu sĩ khác tiếp quản khoáng mạch, lúc này đang trên đường chạy tới.
Ba người Tần Tang trở về, bọn hắn đương nhiên không phải đi một chuyến tay không, số lượng linh quáng trước đó khai thác, Tội Uyên còn chưa kịp đem đi, bị bốn người ăn ý phân chia.
Thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, ba người trên đường trở về gặp được một trận chiến quy mô nhỏ, hơn mười tu sĩ Trúc Cơ kỳ, dưới sự dẫn dắt của hai tên tu sĩ Kim Đan, đang chém giết với địch nhân.
Tàng Tình khoát tay, từ trong tay áo bắn ra một mũi nhọn màu đen lớn chừng ngón cái, lóe lên xuất hiện trước mặt Kim Đan Tội Uyên.
Người kia lúc này mới phát hiện ba nhân ảnh đứng trên không trung, trong lúc hoảng hốt muốn chạy trốn, nhưng đã quá muộn, bị mũi nhọn chui vào mi tâm, chết tại chỗ.
Tu sĩ Hai Vực Đồng Minh thấy thế đại hỉ, vội vàng chém giết những người khác, bay lên hành lễ.
Hỏi một chút mới biết, hai lộ đại quân gặp phải địch nhân cách đây không xa, vừa mới bộc phát đại chiến, Tội Uyên chuẩn bị đầy đủ, Hai Vực Đồng Minh vội vàng nghênh chiến, lâm vào khổ chiến.
Ba người lập tức khởi hành, chạy tới tiếp viện.
Phía trước chiến hỏa liên thiên, tiếng la giết không ngừng.
Bay thêm một khoảng cách, ánh mắt Tần Tang đảo qua chiến trường, quan sát thế cục, trong lúc lơ đãng nhìn thấy một bóng người như đã từng quen biết, ánh mắt hiển hiện một tia ngoài ý muốn.