Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 1825 - Chương 1825: Cố Nhân

Chương 1825: Cố nhân Chương 1825: Cố nhân

Ký ức năm đó bị khơi dậy, thân ảnh Tần Tang dừng lại.

Tàng Tình và Kinh Vũ theo đó dừng lại.

Thuận theo ánh mắt của Tần Tang, Tàng Tình nhìn thấy một tu sĩ Kim Đan Tiểu Hàn Vực, đang ngự sử một bảo đao kịch chiến với địch nhân, thần sắc hơi động một chút.

"Đạo hữu biết người này?"

Tần Tang quay đầu, bén nhạy chú ý tới thần sắc Tàng Tình biến hóa.

"Chẳng lẽ Tần đạo hữu có nguồn gốc gì với tiểu tử này?"

Tàng Tình kinh ngạc: "Ta hơi ấn tượng tiểu tử này, đao pháp không tệ, bên trong tán tu có chút danh tiếng. Hoàng Phủ đạo hữu thấy người này có thiên phú, vốn định mời chào nhập môn, nhưng tiểu tử này không biết điều, nói thẳng truyền thừa của Âm Lục Môn hoàn toàn khác đại đạo của mình. Cũng may Hoàng Phủ đạo hữu quý tài, không làm khó."

Tần Tang hơi suy nghĩ, nhớ lại Hoàng Phủ đạo hữu, đương kim chưởng môn Âm Lục Môn, chính là tu sĩ Kim Đan trong thế hệ này, có khả năng đột phá Nguyên Anh nhất, nghe nói đạo hạnh của Công Lương Vũ còn không bằng.

Âm Lục Môn vừa chính vừa tà, tự xưng bàng môn, thế lực từng không dưới chính ma lưỡng đạo, hình thành thế chân vạc.

Về sau suy tàn, những năm gần đây lại hơi hưng thịnh, đương đại môn chủ và ma đạo thân thiết. Tu sĩ Âm Lục Môn đều là đao tu, có hai đại truyền thừa là « Âm Lục Đao » và « Thiền Dực Đao Pháp ».

"Vẫn là tán tu?"

Tần Tang nhìn thoáng qua phía dưới, trầm ngâm một chút rồi nói: "Nhị vị đi trước một bước, tại hạ đến sau."

… …

Trên chiến trường, song phương đã giết đến đỏ mắt.

'Ầm!'

Một đao đánh bay hỏa hồng thương, Thượng Quan Lợi Phong thở hổn hển mấy hơi, ánh mắt quét nhìn bốn phía, trong lòng không khỏi trầm xuống.

Đáng lẽ lộ này không nên xuất hiện đại quân Tội Uyên, bọn chúng như thần binh từ trên trời rơi xuống.

Hai Vực Đồng Minh không nghĩ tới thế trận Tội Uyên đã tan tác như vậy, còn có người dám bố trí mai phục nơi đây, không chút phát giác nào, một đầu đâm vào lòng bàn tay của đối phương, đại chiến bộc phát trận hình liền bị đánh loạn, đại quân đồng minh chỉ có thể từng người tự chiến.

Mặc dù thực lực tổng hợp mạnh hơn Tội Uyên, lúc này thế cục lại phi thường bất lợi.

Nơi xa, bầu trời trên không trung u ám, lôi hỏa như mưa, thanh thế kinh người.

Nơi đó là chiến trường của tu sĩ Nguyên Anh.

Tổ sư Nguyên Anh hai phe kịch chiến, không nhìn thấy thân ảnh của bọn họ, chẳng biết khi nào mới phân thắng bại.

"Tội Uyên dĩ dật đãi lao, âm thầm mai phục, chỉ sợ tổ sư Nguyên Anh phe mình trong thời gian ngắn khó thủ thắng. Tiếp tục như vậy nữa, bên ta lạc bại đã thành kết cục đã định, trước tìm đường lui mới là thượng sách..."

Trong đầu Thượng Quan Lợi Phong vừa lóe lên ý nghĩ này, liền cảm giác mi tâm ẩn ẩn nhói nhói, hỏa hồng thương của đối thủ lần nữa đâm tới.

Gã vội vàng thu hồi tạp niệm, bóp một đao quyết, bảo đao 'Ông' một tiếng, tiếp đó một cỗ huyết sát khí kinh người bộc phát!

Đối thủ của gã là một thanh niên áo bào đỏ, nhìn thấy huyết sát khí công kích, lại cảm thấy tâm thần chấn động, ẩn ẩn sinh ra tâm tình sợ hãi, trong lúc hoảng hốt, vội vàng cẩn thủ tâm thần.

'Keng!'

Bảo đao lần nữa đẩy lùi hỏa hồng thương.

Cùng lúc đó, hư không sau lưng Thượng Quan Lợi Phong bỗng nhiên ba động gợn sóng nhàn nhạt, một thanh tiểu kiếm trong suốt như băng to bằng ngón tay, vô thanh vô tức hiển hiện, tiếp đó đột nhiên đâm về phía Thượng Quan Lợi Phong.

Lại có người thừa dịp gã kịch chiến, âm thầm tập kích.

Thời khắc nguy cấp, Thượng Quan Lợi Phong biểu lộ không chút ba động nào, hoàn toàn không để ý ám kiếm, đột nhiên thả người nhào về phía bảo đao, nắm chắc chuôi đao, lao thẳng tới đối thủ.

Nhân đao hợp nhất!

Thượng Quan Lợi Phong và bảo đao đồng thời biến mất, chỉ có một đạo tinh hồng đao quang mấy chục trượng, nhanh như thiểm điện, trong chớp mắt xuất hiện trên đỉnh đầu thanh niên áo bào đỏ, chém xuống!

Những tu sĩ khác đang đại chiến, cảm giác ba động, ánh mắt nhao nhao kinh ngạc.

"Cứu ta!"

Thanh niên áo bào đỏ mặt vàng đất, lớn tiếng thét lên.

Tu sĩ âm thầm ngự sử tiểu kiếm, thấy thế thầm mắng một câu chó dại. Thượng Quan Lợi Phong hoàn toàn không để ý ám kiếm sau lưng, rõ ràng đang liều mạng đấu pháp, cho dù giết chết người này, thanh niên áo bào đỏ cũng trở thành vong hồn dưới đao.

Gã không thể trơ mắt nhìn đồng bạn bị chém giết, đành phải hiện thân cứu người.

'Ầm!'

Đao quang bị ngăn cản.

Thanh niên áo bào đỏ trở về từ cõi chết, còn chưa tỉnh hồn, trong lòng nổi giận, quát lên một tiếng lớn, liên thủ với đồng bạn vây công. Thượng Quan Lợi Phong thì thay đổi khí thế, vừa đánh vừa lui, nhưng lấy một địch hai, cũng có chút lực bất tòng tâm.

Đúng lúc này, ba người đều không phát giác, một đạo kiếm ảnh trống rỗng hiển hiện bênh cạnh.

Ngay sau đó, ba người mới phát giác không gian xung quanh chẳng biết tại sao trở nên tối sầm, đối thủ trước mặt vậy mà biến mất, giống như bị đẩy vào không gian không biết.

Cảnh tượng kỳ quái khiến Thượng Quan Lợi Phong âm thầm kinh hãi, vội vàng thu đao hộ thân, kỳ quái hơn, không cảm thấy một tia dị dạng nào.

Tiếp đó chợt nghe hai tiếng kêu thảm, hắc ám như thủy triều rút đi, tầm mắt trở về bình thường.

Lúc này gã kinh hãi phát hiện, hai đối thủ đã đột tử, thân thể của hai người và pháp bảo không tổn hao chút nào, nhìn không thấy ngoại thương, nhưng khí tức đã hoàn toàn mất, biến thành hai bộ thi thể.

Thủ đoạn quỷ mị bực này, làm cho Thượng Quan Lợi Phong hít một hơi khí lạnh.

Hai người chết không nhắm mắt, đôi mắt trống rỗng nhìn lên bầu trời, càng làm Thượng Quan Lợi Phong hãi hùng khiếp vía.

'Vèo!'

Ô Mộc kiếm hóa thành kiếm quang bay trở về.

Trên mặt Thượng Quan Lợi Phong lộ ra một tia chần chờ, sau đó theo sát Ô Mộc kiếm bay đi, thấy bảo kiếm bay đến trước một người, tiến vào trong cơ thể.

"Vãn bối Thượng Quan Lợi Phong, đa tạ tiền bối xuất thủ tương trợ!"

Thượng Quan Lợi Phong vội vàng tiến lên hành lễ, cung kính cúi đầu không dám nhìn kỹ.

Một tiếng thở dài từ đối điện truyền đến.

"Thượng Quan đạo hữu không nhớ cố nhân sao?"

Thượng Quan Lợi Phong đang suy nghĩ miên man, suy đoán vị Nguyên Anh này vì sao xuất thủ cứu mình, nghe vậy khẽ giật mình, đột nhiên ngẩng đầu, thần sắc kinh nghi bất định: "Tiền bối là..."

"Bần đạo Thanh Phong, từ khi chúng ta chia tay đến giờ đạo hữu không có vấn đề gì chứ?" Tần Tang mỉm cười nói.

Người này năm đó từng kết bạn đồng hành với hắn và Vân Du Tử tìm thuốc, liên thủ giết địch.

Sau lần chia tay kia, hai trăm năm mới trùng phùng.

Hắn còn nhớ kỹ, lúc trước Vân Du Tử đánh giá Thượng Quan Lợi Phong không thấp. Vân Du Tử nhìn người cực chuẩn, người này quả nhiên đã đạt đến Kim Đan, mặc dù chỉ Kim Đan sơ kỳ, nhưng đối với một tán tu thì thật sự không dễ dàng.

Càng khó hơn, đao pháp của Thượng Quan Lợi Phong, làm cho Tần Tang thấy được một phần ý vị sát khí của Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương.

Năm đó chia tay, Thượng Quan Lợi Phong không tiếc từ bỏ linh dược ngàn năm, thỉnh cầu Tần Tang vì mình thi triển kiếm pháp, vậy mà thật sự lĩnh ngộ kiếm pháp của hắn, sát đao ngày nay lăng lệ hơn xưa.

"Thanh Phong đạo trưởng!"

Thượng Quan Lợi Phong kinh hô, mặt mũi tràn đầy khó thể tin.

Năm xưa Tần Tang vì gã thi triển kiếm pháp, ảnh hưởng con đường tu hành của gã thật sâu, há có thể quên?

Hai trăm năm trước.

Bọn hắn chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ.

Thượng Quan Lợi Phong khổ tu, đau khổ truy tìm, hơn hai trăm tuổi rốt cục tìm được một tia thời cơ, gian nan Kết Đan. Bằng vào một tay đao pháp tinh xảo, thực lực xếp hàng đầu trong tu sĩ đồng bậc, xông pha một chút tên tuổi.

Hiện tại tương phùng.

Cố nhân đã kết thành Nguyên Anh!
Bình Luận (0)
Comment