Chương 1826: Tin tức tốt (thượng)
Chương 1826: Tin tức tốt (thượng)
"Không ngờ còn cơ hội gặp lại đạo trưởng!"
Ánh mắt Thượng Quan Lợi Phong phức tạp, nhất thời cao hứng, nhưng hơi tự ti mặc cảm, nghĩ tới một chuyện, vội hỏi: "Không biết vị đạo trưởng kia hiện tại thế nào?"
Tần Tang thở dài: "Vân Du Tử tiền bối nhiều năm trước đã vũ hóa rồi."
Thượng Quan Lợi Phong im lặng, cảm giác tự ti mặc cảm trong lòng phai nhạt mấy phần, chí ít mình còn sống.
'Ầm ầm!'
Nơi xa bỗng nhiên bạo phát lôi minh, đất rung núi chuyển.
Chỗ sâu trong mây đen điện xà cuồng vũ, lôi quang như một vòng Đại Nhật, ầm vang bộc phát, cơ hồ triệt để đánh tan mây đen, lôi lực kinh thiên.
Bên trong lôi quang, mơ hồ hiển hiện một con hung thú, hai cánh như đám mây che trời, phảng phất Thần Điểu quản lý lôi đình chung quanh, nó ngẩng cao đầu, huýt dài một tiếng bén nhọn.
Làm cho người quan sát biến sắc, nghe thấy phải sợ hãi.
Tần Tang ngưng mắt nhìn lại, thấy Kinh Vũ thi triển thần thông, thanh thế kinh người như vậy, nhất định gặp cường địch, hơi biến sắc mặt, trầm giọng nói: " Bây giờ không phải thời điểm ôn chuyện, sau này dùng vật này đến tìm ta… Đạo hữu cẩn thận chút."
Tần Tang vứt cho Thượng Quan Lợi Phong một lệnh bài, lôi dực xuất hiện sau lưng, hóa thành một đạo thiểm điện, phóng đến nơi xa.
Thượng Quan Lợi Phong há to miệng, muốn nói lại thôi, nhìn đến khi thân ảnh Tần Tang biến mất, lúc này mới nhớ đến bản thân quên hỏi thân phận chân chính của Thanh Phong đạo trưởng.
Thanh Phong đạo trưởng nhất định dùng tên giả, nếu không gã sao lại chưa từng nghe qua.
Gã vội vàng nhìn lệnh bài trong tay, nhìn thấy một chữ 'Tần'.
Lại nghĩ đến phượng dực tuyệt mỹ sau lưng Tần Tang không giống chân thực.
Thượng Quan Lợi Phong đột nhiên nghĩ đến một người, hai mắt trừng lớn.
"Là hắn!"
… …
Tội Uyên mưu đồ đã lâu, bố trí sát trận, dẫn quân tập kích.
Hai Vực Đồng Minh bị trúng bẫy, dấu hiệu thất bại đã hiện.
Không ngờ ba người Tần Tang ngoài ý muốn gia nhập chiến trường, phát sinh biến số này, thế cục nhanh chóng biến hóa. Sau một phen kịch chiến, Nguyên Anh Tội Uyên thấy đã không cách nào thu lợi ích lớn, đành phải vội vàng thu binh.
Đại chiến qua đi, ba người Tần Tang điều tức khôi phục.
"Nhờ ba vị đạo hữu, nếu không lần này chẳng những hao binh tổn tướng, hai người chúng ta sợ rằng cũng dữ nhiều lành ít."
Thống soái lộ đại quân này có hai Nguyên Anh kỳ, một người trong đó sau khi thu nạp tàn binh, đi đến trước mặt bọn hắn, chắp tay cảm tạ.
Người này họ Tả, một vị trưởng lão của Thiên Hành Minh.
Tả trưởng lão hoảng sợ không thôi.
Tội Uyên lần này dã tâm cực lớn, không chỉ muốn tiêu diệt đại quân lộ này, còn muốn lưu hai người bọn họ lại.
"Trước đó thế cục quá thuận lợi, suýt nữa quên Tội Uyên từng là mãnh hổ phệ nhân, hơi lơi lỏng đã bị bọn chúng tính kế." Tả trưởng lão hổ thẹn giải thích.
Tần Tang đứng dậy, trầm giọng nói: "Xem ra Diệp lão ma vẫn không cam lòng, lần này đã sớm dự mưu phản kích, khẳng định không chỉ tả đạo hữu bị tập kích . Bất quá, đại thế khó cản, bọn chúng vọng tưởng nhờ vào đó ngăn cản bước tiến của chúng ta!"
Lời còn chưa dứt, một tên Nguyên Anh khác vội vàng bay tới: "Ta mới nhận được tin, mấy đường đại quân khác giống như chúng ta, đều bị tập kích, đạo trưởng lệnh chúng ta thủ vững không lùi, tiếp viện đanh trên đường đến…"
Đám người nhìn nhau.
Chân Nhất lão đạo phán đoán không khác Tần Tang, Tội Uyên muốn hồi quang phản chiếu, chỉ cần đánh tan thế công lần này, Tội Uyên đằng sau rốt cuộc bất lực phản công!
Đại cục làm trọng.
Không kịp tìm Thượng Quan Lợi Phong.
Sau khi nhận tin tước, Tả Trưởng Lão lưu lại thu thập tàn cuộc, đám người Tần Tang và những người còn lại lập tức lên đường, đi nơi khác trợ giúp.
Tần Tang và Kinh Vũ cơ hồ một khắc không ngừng nghỉ, viện trợ mấy chiến trường.
Hai Vực Đồng Minh thế như chẻ tre, khí thế như hồng thuỷ, dù bị ngăn trở nhất thời, cũng không dễ dàng tan tác như vậy, đại bộ phận đều thủ vững chờ trợ giúp đến, sau đó tổ chức phản công, không đến tình trạng tan tác.
Trận đại chiến này, một mực kéo dài hai ngày hai đêm.
Sau trận đại chiến, mưa to tầm tã.
Nước mưa cọ rửa huyết tinh.
Đợt tấn công cuối cùng của Tội Uyên bị đánh lui, thấy hoàn toàn không còn cơ hội, rốt cục im lặng.
Trận chiến này, Hai Vực Đồng Minh bị tổn thất, từ lúc bắt đầu phản công đến nay lần đại chiến này tổn thất thảm trọng nhất, bởi vậy khơi dậy hung tính của đại quân đồng minh, đánh trả Tội Uyên càng thêm hung ác.
… …
Hai tháng sau.
Từ khi đại chiến về sau, thế cục hiếm khi xuất hiện gợn sóng.
Trước khi Tội Uyên phát động xâm lấn, khu vực trung tâm đại bình nguyên, một khu vùng đệm của Tội Uyên và Thiên Hành Minh, khu vực này vẫn luôn phát sinh tranh chấp, hiện giờ đại quân đồng minh đã vượt qua nơi này, tiến về phía nội địa Tội Uyên.
Những nơi đại quân đi qua, thành trì vốn thuộc Tội Uyên, các loại linh quáng nhao nhao thay chủ, Hai Vực Đồng Minh thấy được chỗ tốt, tự nhiên không muốn thu tay.
Sau khi chúng Nguyên Anh thương nghị, phán đoán Tội Uyên đã có ý định lùi bước, quyết định tiếp tục đuổi theo không rời, hoàn toàn đuổi Tội Uyên ra khỏi bình nguyên.
Về phần giết vào lãnh thổ Tội Uyên, mọi người biết rõ khả năng không lớn, thế tất kích thích tu sĩ Tội Uyên sinh tâm tử chiến, dù Hai Vực Đồng Minh có thể thủ thắng, cũng phải nỗ lực trả giá cực kì thảm trọng.
Thiên Hành Minh và Tội Uyên cừu hận đã sâu, nhiều người kích động, nhưng tu sĩ Tiểu Hàn Vực đều rất tỉnh táo, không hứng thú chuyện này lắm, nên không điên theo bọn họ.
Trong trận chiến này bên thắng lớn nhất, trừ Tiểu Hàn Vực thì không còn ai khác.
Không luận đến chỗ tốt khác, tài nguyên trong bình nguyên, Tiểu Hàn Vực vốn không thể nhúng tay, hiện tại trực tiếp thu lấy một nửa, còn đả thông thông đạo tiến vào sa mạc. Mà lại lãnh thổ Tiểu Hàn Vực chưa hề bị chiến hỏa, Tội Uyên một mực bị ngăn trong Thiên Hành Cao Nguyên, Tiểu Hàn Vực chỉ đưa người xuất lực thôi.
Một thành nhỏ không biết tên.
Một đạo đại quân tiến đánh, đuổi tu sĩ Tội Uyên đi, đang chỉnh đốn trong thành.
Phủ thành chủ.
Lý Ngọc Phủ cầm một lệnh bài trong tay, vội vàng đi vào trong tiểu viện tìm đến một phủ nhất hẻo lánh.
Lần trước bế quan, Lý Ngọc Phủ thành công đột phá Kim Đan trung kỳ.
Gần đây liên tục chinh chiến, nhưng Lý Ngọc Phủ không cảm thấy mỏi mệt chút nào, trong khoảng thời gian này, lúc Lý Ngọc Phủ ngồi thiền, thậm chí khóe miệng đều mang theo nụ cười.
Lý Ngọc Phủ nhớ tới sư tổ năm đó đánh giá sư bá, vô cùng bội phục, thời điểm hai người chỉ mới Trúc Cơ kỳ, sư tổ đã nhìn thấy tiềm lực của sư bá.
Sau trận chiến này, những chiến lợi phẩm Hai Vực Đồng Minh đạt được khẳng định không thể thiếu một phần của Tần Tang, chỉ cần phân mấy chỗ tài nguyên khoáng sản trong bình nguyên, đã đủ chèo chống một tông môn phát triển.
Lý Ngọc Phủ và Mai Cô theo lời Tần Tang nói, tìm kiếm tán tu thu làm đệ tử Thanh Dương Quan, vừa xuất thanh danh của Tần Tang, không ít người động tâm, quả thực tìm thấy mấy mầm mống tốt.
Một khi Tần Tang tuyên bố khai tông lập phái, Thanh Dương Quan chắc chắn nhảy lên trở thành thế lực không cách nào coi nhẹ!
Tình hình này do một tay sư bá sáng lập!
"Không nghĩ tới, nhanh như vậy đã hoàn thành nguyện vọng của sư tổ..."
Tâm nguyện của Lý Ngọc Phủ đã xong, không còn lo được lo mất, chuyên chú vào tu luyện.
Trong lòng của Lý Ngọc Phủ minh bạch, những thứ này chỉ nhất thời mà thôi.
Nhiều năm tuế nguyệt, không ít tông môn như phù dung sớm nở tối tàn.
Nội tình Thanh Dương Quan còn cạn, không thể đi lên trong một sớm một chiều, đại năng lực của sư bá cũng không làm được, trách nhiệm nằm trên người những hậu bối này!
Lý Ngọc Phủ cầm chặt lệnh bài, thần sắc kiên định, đi đến trước tiểu viện, nhẹ nhàng xúc động cấm chế, nói khẽ: "Sư bá, ngài nói qua vị cố nhân kia, lúc này đang chờ bên ngoài phủ thành chủ, muốn bái thăm sư bá."
Bên trong truyền ra thanh âm Tần Tang: "Ồ? Rốt cuộc đã đến, dẫn vào đi..."
"Rõ!"
… …
Tần Tang rời khỏi tĩnh thất, ngưng thổ thành thạch, hóa thành bàn đá.
Lần trước gặp mặt về sau, Thượng Quan Lợi Phong lần đầu đến đây bái phỏng.
Tần Tang không phái người tìm gã, phảng phất như quên người này, bất quá hắn một mực sai người âm thầm điều tra, hiểu biết phẩm hạnh Thượng Quan Lợi Phong một chút.
Một lát sau, Lý Ngọc Phủ dẫn Thượng Quan Lợi Phong đến, thi lễ một cái, lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài.
"Tần... Tiền bối."
Thượng Quan Lợi Phong chần chờ một chút, cúi người muốn hành lễ, lại cảm thấy một cỗ lực nhu hòa nâng mình lên.
"Ta và ngươi quên biết đã lâu, không cần xa lạ như thế! Về sau đạo hữu cứ gọi ta một tiếng Thanh Phong đạo trưởng, dễ nghe hơn..."
Tần Tang cười cười, chỉ ghế đá đối diện"Mời ngồi!"
"Tạ đạo trưởng cho ngồi."
Thượng Quan Lợi Phong theo lời ngồi xuống, thần sắc vẫn phi thường câu nệ.
Tần Tang thầm than, cảnh giới chênh lệch còn đó, quan hệ giữa hai người khó mà như xưa, dù hắn muốn chiêu hiền đãi sĩ, Thượng Quan Lợi Phong cũng không dám tiếp nhận.
Hắn dò xét vị này cố nhân.
Thượng Quan Lợi Phong ngồi đó, trang phục không giống tu sĩ Kim Đan, mà giống đao khách phàm thế hơn.
Mặc một bộ đồ mạnh mẽ, bảo đao không thu vào thể nội, mà tra vào vỏ đeo nghiêng sau lưng. Tuy vậy vẫn mơ hồ cảm thấy một cỗ đao ý sắc bén đến cực điểm, tựa như ra khỏi vỏ liền thấy máu!
Đây là bí thuật đặc hữu của Thượng Quan Lợi Phong, súc dưỡng đao ý.
"Đạo hữu có chuyện muốn nói sao?"
Tần Tang chú ý tới vẻ do dự trong ánh mắt Thượng Quan Lợi Phong, mở miệng hỏi.
Thượng Quan Lợi Phong phảng phất bị điểm phá tâm sự, thần sắc xiết chặt, vội vàng không kịp chuẩn bị.
Sau khi quyết định đến bái phỏng Tần Tang, Thượng Quan Lợi Phong vẫn do dự, không biết nên nói thế nào sau khi gặp mặt. Bọn họ tuy là cố nhân, nhưng cũng chỉ liên thủ qua một lần mà thôi.
Hai trăm năm chưa từng gặp mặt, khác người xa lạ bao nhiêu?
Thượng Quan Lợi Phong không biết, vị tổ sư Nguyên Anh này có để tâm chút quan hệ xưa hay không? Huống chi cách đây không lâu mình còn được đối phương cứu.
Nếu đối phương thuộc hạng người hỉ nộ vô thường, nghĩ mình được một tấc lại muốn tiến một thước, kết cục của mình không cần nghĩ cũng biết.
Thượng Quan Lợi Phong do dự một lúc, thần sắc chợt kiên định đứng dậy nói: "Xin đạo trưởng tha tội vô lễ, ta muốn cầu đạo trưởng chỉ điểm thêm một lần."
Tần Tang trầm ngâm, hắn đã sớm nhìn thấu tâm tư của Thượng Quan Lợi Phong.
Không cần Tần Tang hỏi, Thượng Quan Lợi Phong chủ động nói lên kinh nghiệm của mình: "Năm xưa lúc chia tay, đạo trưởng vì ta thi triển kiếm thuật, kiếm pháp ẩn chứa ý cảnh sát đạo làm ta say mê. Sau đó ta khắc sâu trong tâm, không cách nào quên, về sau vừa lúc phát sinh chiến tranh, ta chủ động tham gia chiến trường chém giết, đau khổ truy tìm trăm năm, cuối cùng lĩnh ngộ được mấy phần. Nếu không phải vì nguyên nhân này, ta sẽ không gặp nhiều khó khăn trắc trở, muộn như vậy mới Kết Đan, nhưng ta không hối hận! Thế nhưng, sau khi đột phá cảnh giới Kim Đan, lại thấy không rõ con đường phía trước..."
Thượng Quan Lợi Phong lấy bảo đao ra, nhẹ nhàng vuốt ve, trong ánh mắt hiển hiện vẻ mờ mịt.
Sau khi nghe xong, Tần Tang gật đầu, nhìn Thượng Quan Lợi Phong một chút, lại nhìn bảo đao trong tay gã, đột nhiên hỏi: "Ngươi nói ngươi truy tìm trăm năm, đến tột cùng vì say mê sát đạo, hay vì chung tình tại đao?"
Nghe được vấn đề này, sắc mặt Thượng Quan Lợi Phong đột nhiên cứng đờ, há to miệng, nói không ra lời, trong nháy mắt đầu đầy mồ hôi, mồ hôi chảy xuống, bờ môi run rẩy.
"Ta..."
'Coong!'
Không một dấu hiệu nào, đột nhiên vang lên tiếng kiếm minh.
Thượng Quan Lợi Phong kinh ngạc, cảnh vật trong thiên địa biến mất, bao gồm cả Tần Tang, trong tầm mắt chỉ còn duy nhất một thanh phi kiếm!
Phi kiếm hoàn mỹ, mỗi một độ cong đều vừa vặn, mỏng manh, trong suốt như lưu ly.
Đây là suy nghĩ đầu tiên của gã.
Sau đó gã kinh hãi phát hiện, thanh phi kiếm này chẳng biết lúc nào xuất hiện trước mặt mình, gần trong gang tấc! Gã thậm chí nhìn không thấy quỹ tích phi kiếm, đa bị mũi kiếm trực chỉ mi tâm.
Lần này, thể nghiệm hoàn toàn khác biệt lần trước.
Khí thế không tung hoành ngang dọc như Bát Cực kiếm khí, thậm chí không thấy mảy may sát ý ba động.
Phản phác quy chân!
Thượng Quan Lợi Phong lại sinh ra một cảm giác, như thể bị ngăn cách khỏi hết thảy mọi thứ trên đời, mặc cho gã đem hết khả năng, cũng không thể chạy khỏi một kiếm này, đương nhiên gã biết bản thân không có năng lực đào thoát.
Xương cốt toàn thân bạo hưởng, hai tay nặng tựa vạn cân, hai mắt sung huyết, sắc mặt cũng đỏ bừng lên, không thể động đậy.
Thời khắc sắp chết, áp lực đáng sợ vẫn không thể đánh tan đạo tâm của Thượng Quan Lợi Phong, trong lòng gã cuồng hô, trừng lớn hai mắt, hai mắt gắt gao nhìn phi kiếm phía trước chằm chằm.
"A!"
Toàn thân Thượng Quan Lợi Phong nổi gân xanh, biểu lộ dữ tợn, rốt cục gầm thét một tiếng, thanh âm khàn giọng dị thường.
Gã dốc hết toàn lực, chân nguyên điên cuồng tràn vào bảo đao, hung hăng chém ra một đao!
'Vèo!'
Trong tiếng rống giận dữ, đao quang phá không, như một đạo cầu vồng, trảm lên trên phi kiếm.
Sau một khắc, đao quang và phi kiếm im ắng biến mất.
Đồng thời biến mất, còn có áp lực trên người Thượng Quan Lợi Phong.
"Hô hô..."
Thượng Quan Lợi Phong cầm đao cấm xuống mặt đất chống đỡ thân thể, há mồm thở dốc, cảm thấy toàn thân bất lực, phảng phất toàn bộ chân nguyên bị một đao kia hút khô.
"Chít chít. . ."
Bầu trời truyền đến tiếng chim hót.
Mấy con chim vui chơi bay trên không trung, không chút phát giác dị dạng trong viện.
Thượng Quan Lợi Phong như vừa tỉnh mộng, một lần nữa trở lại hiện thực, gã thu hồi bảo đao, cung kính thi lễ: "Đạ tạ đạo trưởng chỉ điểm."
Một đao kia, chưa thể trảm hết toàn bộ mê mang, nhưng đã trảm ra một khe hở, cho gã thấy một phong cảnh khác lạ.
Chỉ là, lần thể nghiệm này tựa hồ khác lần trước, nhưng khác biệt ở chỗ nào, gã lại rất khó nói rõ.
Thượng Quan Lợi Phong quy kết nó bởi vì tu vi hai người chênh lệch.
Bất quá, Thượng Quan Lợi Phong rất thích loại cảm giác này, tựa hồ đúng là cảm nhận gã đau khổ tìm kiếm.
"Ta và một vị cố nhân tu luyện cùng một bộ công pháp, dựa theo công pháp, vị cố nhân kia tự chế một bộ kiếm kinh, đây là thức thứ nhất trong kiếm kinh."
Tần Tang thản nhiên nói.
Thượng Quan Lợi Phong khẽ giật mình.
Tần Tang đứng dậy, đi đến tĩnh thất: "Vấn đề vừa rồi, chờ ngươi nghĩ rõ ràng, lại đến tìm ta."
Thượng Quan Lợi Phong thấy Tần Tang muốn tiễn khách, đứng dậy chắp tay, rời khỏi tiểu viện.
Lý Ngọc Phủ đứng bên ngoài chờ, thấy gã đi ra, chìa tay nói: "Ta đã chuẩn bị một gian tĩnh thất, mời đạo hữu đi theo ta."
"Làm phiền đạo hữu rồi."
Thượng Quan Lợi Phong không yên lòng nói tiếng cám ơn.
Lý Ngọc Phủ nhìn ra dị dạng, có chút hiếu kỳ, sư bá đã làm gì người này.
Không biết người này có gia nhập Thanh Dương Quan không?
Kể từ đó, Thanh Dương Quan liền có ba Kim Đan, hơn nữa người này có chút danh khí, sư bá tựa hồ cũng coi trọng, khả năng kết thành Nguyên Anh không nhỏ.