Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 1827 - Chương 1827: Tin Tức Tốt (Hạ)

Chương 1827: Tin tức tốt (hạ) Chương 1827: Tin tức tốt (hạ)

Qua ngày hôm sau, Thượng Quan Lợi Phong vẫn chưa đến tìm Tần Tang.

Tần Tang không thúc giục, cho gã thời gian.

Từ xưa đao và kiếm đồng xưng, trong tầng lớp tu sĩ cấp thấp đao kiếm không khác biệt lớn, đều là binh khí sát phạt. Nhưng cảnh giới càng cao, cách biệt hai bên như một trời một vực.

Nếu Thượng Quan Lợi Phong không muốn đổi đao tu kiếm, cũng khó truyền cho gã Thanh Trúc Kiếm Kinh, trừ phi có thiên tư kinh tài tuyệt diễm như Thanh Trúc tiền bối, tham kiếm kinh, ngộ đao pháp.

Nhưng Tần Tang cảm thấy cơ hội này không lớn, bởi vì thọ nguyên có hạn, thời gian của Thượng Quan Lợi Phong không còn nhiều lắm. Hơn hai trăm năm, muốn khổ tu chuẩn bị Kết Anh, còn muốn tự sáng tạo đao pháp, khó khăn như thế nào!

Thượng Quan Lợi Phong chuyên cần tu luyện, có thể xem như một loại thiên phú.

Nếu gã muốn đi theo con đường của Thanh Trúc tiền bối, tiếp tục sáng tạo đao pháp, chưa chắc không thể đạt được một phen thành tựu, cho nên Tần Tang nguyện ý cho gã một cơ hội.

Bất quá, thế gian khó khăn nhất chính là lấy hay bỏ, huống chi liên quan đến đạo tu hành của bản thân.

… …

Hai Vực Đồng Minh một đường công thành nhổ trại, từng bước ép sát.

Trong khoảng thời gian này, tin tức liên tiếp truyền đi, Hai Vực Đồng Minh gần như biết rõ ý đồ của Tội Uyên, bọn chúng chuẩn bị triệt để từ bỏ bình nguyên, một hơi lui về lãnh thổ, cố thủ Dụ Thành.

Lúc đêm khuya.

Trong đại điện.

Trước mặt Thanh Quân bày một sa bàn pháp thuật bao trùm tam vực, nàng nhìn sa bàn cẩn thận ngẫm nghĩ.

Lúc này, cấm chế ngoài điện bị xúc động, tiếp đó Tần Tang đẩy cửa vào, nhìn thấy bộ dạng của Thanh Quân, cười nói: "Sư tỷ còn vì chiến cuộc phí công?"

Trước đây không lâu, chúng Nguyên Anh Hai Vực Đồng Minh hội họp thảo luận, sau khi Tội Uyên chạy về Dụ Thành thì làm như thế nào.

Tần Tang đi đến bên cạnh Thanh Quân, tìm tới vị trí của bọn hắn, suy tính nói: "Nếu thuận lợi, chỉ cần hơn mười ngày nữa, chúng ta có thể đến Dụ Thành. Nghe nói phụ cận dụ thành đã bị Diệp lão ma bố trí như thùng sắt, vô luận tiến đánh hay đi vòng qua Dụ Thành, giết vào nội địa Tội Uyên, đều không thực tế, chúng ta không đủ thực lực nghiền ép Tội Uyên."

Thanh Quân gật đầu, đồng ý với Tần Tang, môi son khẽ mở, còn nói ra một tin tức: "Tội Uyên đưa ra hoà giải, sa mạc đã đáp ứng hoà đàm, Tội Uyên có thể đem tất cả binh lực cố thủ phía bắc."

"Không ngoài dự liệu!"

Tần Tang hừ lạnh, nhìn sa bàn, đưa tay vẽ lên phía bắc Dụ Thành một nét: "Xem ra sau này phải tập trung hoả lực giằng co tại nơi này, như vậy cũng tốt, miễn cho bọn hậu bối quá mức an nhàn, quên gian nan khổ cực."

"Ngươi ngược lại quyết tâm làm lão tổ, dự định xây sơn môn ở đâu?"

Thanh Quân liếc mắt nhìn hắn, tiếp tục nói: "Nguyên Thần Môn cũng không tệ, tiếp giáp Thiên Yêu Đồi, còn cách Thiên Sơn Trúc Hải không xa, đều là thế lực dưới trướng ngươi, cùng nhau trông coi. Để ta làm ác nhân, đưa Nguyên Thần Môn cho ngươi, lấy danh vọng của ngươi, không ai dám xen vào đâu. Còn bên trong Nguyên Thần Môn, ta đã sớm an bài, trong đệ tử mới nhập môn, mấy người có thiên phú đều nhận ta không nhận Lãnh Vân Thiên, ngươi có thể thu vào Thanh Dương Quan, không cần lo lắng có tai họa ngầm gì. Về phần mấy Kim Đan khác, cũng có chút thức thời, để ngươi xử trí đi. Mặc dù là cừu nhân, nhưng mấy năm nay ta nói gì bọn họ nghe nấy, đã đến lúc cho bọn họ một kết cục."

Tần Tang nghe vậy cả kinh, vội vàng truy vấn: "Sư tỷ muốn đi đâu?"

Thanh Quân thản nhiên nói: "Ta ngụy trang thành Lãnh Vân Thiên, vốn vì lợi dụng Nguyên Thần Môn làm việc cho ta, cũng không muốn bọn họ trở thành gánh nặng. Ngày nay Nguyên Thần Môn rất khó giúp ta được cái gì, hơn nữa đại chiến sắp kết thúc, ta muốn trở về chuyên tâm tĩnh tu. Ngươi đã có suy nghĩ làm lão tổ, vậy ta giao cho ngươi."

"Ta cũng vì hoàn thành nguyện vọng của hảo hữu… Việc này không vội, chờ thế cục ổn định lại thương nghị. Tử Vi Cung sắp xuất thế, nói không chừng sư tỷ còn cần giúp đỡ."

Tần Tang thầm nói Thanh Dương Quan thật náo nhiệt.

Về sau trong môn không chỉ có một mạch Thanh Dương Quan, còn có một mạch Thiên Sơn Trúc Hải, một mạch Ma Diễm Môn, một mạch Nguyên Thần Môn, truyền nhân Thanh Trúc và Thanh Quân.

Tuy nhiên, Nguyên Thần Môn tuy tốt, cũng không dễ nuốt như vậy, cần cẩn thận sàng lọc. Nếu không một khi mình không trông coi sơn môn, không người áp chế, khó tránh khỏi nhân sinh xuất dị tâm, đuôi lớn khó vẫy.

Thanh Quân không nói thêm gì nữa, dưới cái nhìn của nàng, đều là việc nhỏ mà thôi.

"Ta gọi người đến, vì chuyện Phù Khôi."

Thanh Quân phất tay đóng cấm chế đại điện, dẫn Tần Tang đi vào một tĩnh thất, Phù Khôi Nguyên Anh không còn bộ dáng tiểu nhân, đã khôi phục hình dáng cũ, lẳng lặng đứng nơi đó.

Trong khoảng thời gian này, Phù Khôi Nguyên Anh một mực nằm trong tay Thanh Quân.

Thanh Quân đưa ta điểm tới mi tâm Phù Khôi, đầu ngón tay hiện lên một điểm u quang.

Phù Khôi đột nhiên mở hai mắt, ánh mắt vẫn điên cuồng như cũ, gắt gao nhìn chằm chằm Thanh Quân, một khi giải phong ấn cho nó, chỉ sợ đầu tiên không phải giết địch, mà là phệ chủ!

"Vị tiền bối Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung kia kỳ tư diệu tưởng, mượn nhờ phù đạo, ngưng kết ấn phù trong cơ thể nó, luyện chế nó gần như thành phù binh, từ đó điều khiển Phù Khôi. Ta có một môn bí thuật khôi ấn, bí thuật này hơi tương tự ấn phù trong cơ thể nó. Chỉ cần hao phí một chút thời gian, chuyển hóa ấn phù trong cơ thể Phù Khôi thành loại khôi ấn này, liền có thể thao túng nó giống như Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung."

Thanh Quân Lăng cách không vỗ tới ngực Phù Khôi, trên thân Phù Khôi hiện lên lít nha lít nhít phù ảnh.

Tần Tang nghe vậy vui mừng.

Hắn mặc dù được Phù Khôi Nguyên Anh, nhưng không biết phương pháp thao túng, nếu mưu đoạt bí thuật của Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung, Đông Dương Bá khẳng định sẽ cản trở, làm phát sinh nhiều việc không đáng.

Sư tỷ tạo nghệ khôi lỗi đạo cực sâu, quả nhiên nghĩ ra biện pháp.

"Nhưng mà..."

Thanh Quân bỗng nhiên chuyển giọng nói: "Dù chuyển hóa thành khôi ấn, cũng vô pháp thay đổi hung tính của nó. Bở vì như thế, lịch đại tổ sư Thượng Nguyên Thanh Tĩnh Cung đều thúc thủ vô sách. Lấy tu vi của sư đệ, lúc thao túng phi thường hung hiểm, tốt nhất nên tìm một bí bảo phòng hộ nguyên thần."

Tần Tang gật đầu, cau mày nói: "Ngay cả sư tỷ cũng vô pháp giải quyết hồn ảnh bên trong Phù Khôi. Nếu có thể luyện hóa toàn bộ hồn ảnh, hòa làm một thể với Phù Khôi, thực lực Phù Khôi hẳn có thể tăng lên phải không?"

"Sư đệ nói không sai, nhưng gần như không có khả năng. Trừ phi chúng ta hiểu rõ, vì sao Phù Khôi đặc thù như thế, có thể phong ấn hồn ảnh, đồng thời tồn tại đến nay."

Thanh Quân xem kỹ Phù Khôi, nhìn nửa ngày, bất đắc dĩ nói: "Ta tìm hiểu thật lâu, nhìn không ra mánh khóe. Theo ý kiến của ta, nguyên nhân đại khái không phải cấm chế trong cơ thể Phù Khôi, mà do bản thân Phù Khôi!"

Ý nghĩ này không mưu mà hợp với Tần Tang, hắn cũng suy nghĩ tương tự.

Trong tu tiên giới kỳ vật nhiều vô số kể, vẫn còn nhiều bảo vật mà bọn hắn chưa thấy qua, trên thân Phù Khôi cấm chế trùng điệp, sớm đã hoàn toàn thay đổi, rất khó điều tra rõ căn nguyên của Phù Khôi.

Thanh Quân bóp một ấn quyết, Phù Khôi bỗng nhiên thu nhỏ, bay đến trong tay Tần Tang.

"Ta đã dùng bí thuật cải tạo một bộ phận, hiện tại ta truyền khôi ấn cho ngươi, chỉ cần phí chút thời gian, làm từng bước, chuyển hóa ấn phù thành khôi ấn. Ngươi đem nó về tự tế luyện đi, những hồn ảnh kia không có ích gì với ta. Sư đệ cố gắng cảm ứng hồn ảnh nhiều hơn, nhất định giúp ích cho việc vượt qua bình cảnh, nói không chừng sư đệ rất nhanh có thể đột phá trung kỳ."

"Đa tạ sư tỷ."

Tần Tang nhìn Phù Khôi trong tay, liệu mình có thể thuận lợi đột phá trung kỳ hay không, còn phải nhờ Phù Khôi và Thi Hoa Huyết Phách.

Sau đó, Thanh Quân truyền khôi ấn cho Tần Tang.

Khôi lỗi đạo, kiếm đạo và đan đạo, vừa phức tạp còn thâm ảo, nếu không muốn hao phí tinh lực tìm hiểu, rất khó đạt được thành tựu.

Cũng may, sư tỷ đã đặt nền móng, Tần Tang không cần học bí thuật hoàn chỉnh, chỉ cần nhớ kỹ đạo khôi ấn và ghi nhớ thêm mấy điều quan trọng.

Học được khôi ấn, Tần Tang đang muốn đứng dậy cáo từ, tiếp đó bỗng nhiên sắc mặt khẽ nhúc nhích, tựa hồ cảm giác được cái gì, đứng dậy kinh ngạc nói: "Bạch huynh đến rồi!"

Thiên thi phù trong cơ thể Bạch xuất phát từ tay Tần Tang, giữa hai người thủy chung vẫn cảm ứng được nhau, khoảng cách gần, liền phát hiện hành tung của đối phương.

Tần Tang kinh nghi bất định.

Bạch lúc này xuất quan, đột nhiên xuất hiện trên chiến trường, chẳng lẽ gặp phải vấn đề khó khăn?

Hay Bạch đã thành công đột phá Thi Vương?

Tần Tang vội vàng từ biệt Thanh Quân, lách mình bay ra đại điện, hướng ngoài thành lao đi.

Đại quân trú đóng trong thành, đề phòng sâm nghiêm, cho nên không dám lẻn vào, ở ngoài thành xúc động cấm chế, mới bị Tần Tang cảm giác được.

Thanh Quân đi ra đại điện, nhìn bóng lưng Tần Tang đi xa, đại mi hơi nhíu lại, tựa hồ đang trầm tư sự tình gì, lại nhìn phương hướng Tội Uyên một chút, sau đó trở về tĩnh thất, ngồi xuống nhập định.

"Tần tiền bối!"

"Bái kiến Tần tiền bối!"

… …

Không tiện phá hỏng quy củ, Tần Tang không trực tiếp bay ra khỏi thành, mà bay trên đường phố trong thành. Ven đường gặp phải tu sĩ, nhìn thấy Tần Tang, nhao nhao né tránh, khom người kiến lễ.

Tần Tang suy nghĩ miên man, nhanh chóng đi đến trước cửa thành, nhìn tướng sĩ chung quanh, lấy ra lệnh bài của mình: "Mở cấm chế cửa thành ra!"

"Tuân mệnh!"

Tướng sĩ thủ vệ không dám thất lễ, lập tức làm theo.

Đến đêm khuya.

Trên trời trời u ám, không nhìn thấy mảy may tinh quang.

Tần Tang bay ra khỏi thành, ánh mắt quét qua chung quanh, phi độn mấy chục dặm bên ngoài, không ngờ đột nhiên ngoài ý muốn phát hiện, hắn vậy mà đã mất cảm ứng với Bạch.

Ngay sau đó, dị biến phát sinh.

'Ầm!'

Thảo nguyên bên dưới đột nhiên bạo tạc, nổ ra một hố to, đất đá cây cỏ bắn tứ tung.

Trong bụi mù, một đạo hắc ảnh lặng yên không một tiếng động, lao thẳng đến Tần Tang.

Tần Tang đầu tiên giật mình, tiếp theo đại hỉ, cười ha ha: "Bạch huynh, Tần mỗ sớm đã xưa đâu bằng nay, chỉ bằng những thủ đoạn nhỏ này, còn muốn mai phục ta?"

Lời còn chưa dứt.

Mười tám ma phiên bỗng nhiên từ trong ống tay áo bay ra, xoay quanh không trung, đón gió lớn dần, tiếp theo ma hỏa tuôn trào, trong nháy mắt hình thành một biển lửa.

Đạo hắc ảnh kia vội vàng không kịp chuẩn bị, một đầu đâm vào bên trong ma hỏa, lập tức sợ hãi kêu liên tục: "Ngươi thao túng được toàn bộ ma phiên từ khi nào?"

Tần Tang không đáp, chỉ lo cười to, giễu cợt nói: "Dám đánh lén lão phu, cho ngươi nếm thử tư vị ma hỏa!"

Dứt lời, hắn bấm một pháp quyết, toàn bộ ma hỏa chen chúc lao đến Bạch, trong chớp mắt chung quanh Bạch biến thành một hỏa cầu.

"Ỷ vào ngoại vật thì còn gì hảo hán! Có gan xuống cận chiến với ta!"

Thân hãm ma hỏa, Bạch không chút yếu thế, lớn tiếng kêu gào.

"Cận chiến? Ta chưa chắc sợ ngươi!"

Tần Tang khinh thường, ánh mắt lại hơi kinh dị.

Bên trong ma hỏa, Bạch mặc một thân đạo bào, bề ngoài không khác thường nhân, sắc mặt hơi tái nhợt.

Sau khi cảm nhận được uy lực chân chính của ma hỏa, không biết Bạch thi triển bí thuật gì, toàn thân tuôn trào thi khí, hình thể không thay đổi, cũng không giống Thi Vương trong Tiên Phần, trở thành bộ dạng mặt xanh nanh vàng, móng tay tăng vọt, toàn thân lông đen, vô cùng xấu xí.

Chỉ có hai mắt biến thành màu đỏ, tràn ngập khát máu.

Trong lúc nhất thời, ma hỏa bị chặn, dù cho có một tia hỏa diễm cận thân, cũng không thể làm Bạch tổn thương.

Thi Vương phổ thông, đối mặt ma hỏa không thể nhẹ nhàng như vậy, xem ra Bạch từ Thi Hồn Châu và cốt chú đạt được không ít chỗ tốt.

"Không đánh nữa! Những ma phiên này quá vô lại!"

Bạch kêu to.

Tần Tang thu hồi ma phiên, hai người hạ mình rơi xuống đất.

"Chúc mừng Bạch huynh tiến giai Thi Vương!"

Tần Tang chắp tay chúc mừng.

Bạch nhẹ nhàng khoát tay, nhìn chung quanh một chút, thở dài: "Ta bế quan quá lâu, không biết đã bỏ qua bao nhiêu chuyện tốt rồi."

Tần Tang buồn cười: "Từ Uyên Khư trở về, cho tới bây giờ kinh lịch không biết bao nhiêu trận đại chiến, thăm dò huyết hồ đối mặt Diệp lão ma, hung hiểm vạn phần, có tính chuyện tốt không?"

"Thăm dò bí cảnh đương nhiên là chuyện tốt! Mau nói cho ta biết chuyện huyết hồ." Bạch không kịp chờ đợi nói.

"Theo ta về thành, chúng ta vào trong thành nói chuyện."

Hai người bay hướng thành trì.

Tần Tang vui vẻ nói: "Ta còn muốn hộ pháp ngươi độ kiếp, ngươi ngược lại gan lớn, vô thanh vô tức độ thiên kiếp, thiên kiếp có xuất hiện dị biến không?"

"Ta thật vất vả mới cảm nhận được thời cơ, không dám chờ ngươi trở về, đành phải tìm một nơi độ kiếp. Xác thực khác thiên kiếp của các ngươi, suýt nữa đã chết dưới Tâm Ma Kiếp, bất quá cũng coi như hữu kinh vô hiểm."

Bạch nhếch miệng, lòng vẫn còn sợ hãi nói.

"Thực lực của ngươi rõ ràng thắng qua Thi Vương phổ thông không ít, khẳng định nắm chắc vượt qua thiên kiếp không ít." Tần Tang gật đầu, nhớ tới cảnh tượng kỳ quái vừa rồi, vội vàng hỏi: "Ngươi tiến giai Thi Vương, Thiên Thi Phù đã hoá giải chưa, vì sao vừa rồi cảm ứng khi có khi không?"

"Xem như phá giải! Bởi vì Thiên Thi Phù đã hợp nhất với nguyên thần của ta, đánh nát nó thì không tốt, nhưng đã không thể ảnh hưởng đến ta. Sở dĩ bế quan lâu như vậy, chính vì giải quyết phiền phức Thiên Thi Phù."

Bạch đưa một tay ra, huyết nhục dần dần trở nên trong suốt, lộ ra xương cốt, bên trên khắc rõ hoa văn cổ quái.

"Cốt chú!"

Tần Tang vừa nhìn đã nhận ra.

Bạch gật đầu: "Ta lĩnh hội cốt chú, phát hiện cốt chú mặc dù hoàn toàn khác Thiên Thi Phù, nhưng lại ẩn ẩn liên hệ với nhau, tựa hồ cùng nguồn gốc. Liền mượn nhờ cốt chú, dẫn dắt lực lượng Thiên Thi Phù, thất bại không biết bao nhiêu lần, rốt cục thành công."

"Thiên Thi Phù chỉ là bảo vật cấp bậc Trúc Cơ kỳ, không nghĩ tới phiền toái như vậy!"

Tần Tang cảm khái không thôi, Thiên Thi Phù còn khó giải quyết hơn dự đoán nhiều.

"Tuy Thiên Thi Phù nhiều nhất chỉ có thể luyện chế Phi Thiên Dạ Xoa, nhưng không có nghĩa đó là cấp bậc của nó. Thiên Thi Phù và cốt chú cho thấy uy năng chỉ như một góc của băng sơn, hơn nữa còn phi thường quỷ dị, bí thuật thi đạo ngươi thu thập, không một loại nào so sánh được với nó. Ta vắt hết óc, mới lục lọi ra một chút manh mối, muốn biết lai lịch chân chính, còn phải tìm người thần bí kia, hai môn bí thuật này khẳng định lai lịch lớn!"

Nhìn thấy thần sắc Tần Tang vui mừng, Bạch biết rõ tâm tư hắn, ngữ khí đột nhiên thay đổi: "Ngươi không nên cao hứng quá sớm, biện pháp này, chỉ dùng trên người ta. Cảnh giới Ách Cô quá thấp, không chịu nổi cốt chú hoàn chỉnh."

Tần Tang nghe vậy, thần sắc vui mừng chợt cứng đờ.

Hắn còn tưởng rằng, Bạch có thể giúp Ách Cô giải khai Thiên Thi Phù, giải quyết tâm sự trong lòng hắn.

"Ngươi không cần lo lắng, ta nghĩ ra một biện pháp, giải quyết được việc trước mắt. Tuy không thể cứu tỉnh nàng, nhưng có thể khôi phục lại trạng thái trước kia, thậm chí còn tốt hơn. Cụ thể khôi phục đến trình độ nào, ta cũng không biết, con Phì Tàm kia là biến số, có lẽ giúp được chúng ta. Đương nhiên, muốn cứu tỉnh Ách Cô, còn cần tìm người thần bí kia, lấy được bí thuật hoàn chỉnh."

Bạch giải thích.

Tần Tang thở phào nhẹ nhõm: "Coi như một tin tức tốt, chờ chiến sự kết thúc, ta liền phái người tìm kiếm tung tích Đàm Hào. Sắp đến cửa thành rồi, đạo hữu tạm thời không nên lộ diện, nhanh vào Thi khôi Đại đi."
Bình Luận (0)
Comment