Chương 1828: Thức tỉnh
Chương 1828: Thức tỉnh
Trong tĩnh thất.
Ách Cô nằm ngang, hai mắt nhắm nghiền, vẫn như một mỹ nhân đang say ngủ.
Hai má nàng hồng nhuận, nhìn như ẩn chứa sinh cơ trong cơ thể, nhưng mơ hồ lộ ra một cỗ tử khí.
Trước khi ngăn cản độc đầm, mặc dù Ách Cô chưa tỉnh, trạng thái dần dần chuyển biến tốt đẹp, tựa như ngủ thiếp đi, lúc này lại giống như một pho tượng, làm người cảm thấy tĩnh mịch.
Phì Tàm ngủ say trong cơ thể Ách Cô.
Trở lại Tiểu Hàn Vực về sau, Tần Tang thử qua mấy lần, một mực không cách nào đánh thức Phì Tàm.
Tần Tang và Bạch ngồi xếp bằng.
Hơi trầm mặc, Bạch mở to mắt, gật đầu nói: "Rất khó được, nha đầu này ý chí còn cứng cỏi hơn ta dự đoán, một mực chống đỡ, chưa hề từ bỏ, ý thức vẫn chưa trầm luân trong bóng đêm."
Nghe được lời nói này, Tần Tang hồi tưởng lại kinh lịch của Ách Cô.
Từ khi sinh ra, nàng đã rơi vào bóng tối.
Mình xuất hiện, mang đến ánh sáng cho nàng, nhưng lại dẫn tai kiếp càng lớn hơn.
Nàng lảo đảo tiến lên trong bóng đêm, chưa hề từ bỏ khát vọng nhìn thấy ánh sáng. Có lẽ chính vì những tao ngộ kia, đúc thành tính cách cứng cỏi như vậy.
Đợi người đến cứu không bằng tự cứu lấy mình.
Bởi vì Ách Cô thủy chung đang chống đỡ, hành động của Tần Tang mới có ý nghĩa lớn hơn, không hoàn toàn vì thành toàn tín niệm của chính hắn.
Lúc này, Bạch đưa cho Tần Tang một ngọc giản: "Trong này ta tận lực chọn lựa một đoạn cốt chú, một bộ phận lực lượng ôn hòa nhất, nàng có thể tiếp nhận."
Tần Tang tiếp nhận ngọc giản, kinh ngạc nói: "Để ta làm?"
"Không phải ngươi, thì còn ai làm?"
Bạch hừ lạnh nói: "Thiên Thi Phù trong cơ thể nàng do tự tay ngươi luyện chế, ngươi xem như chủ nhân của nàng. Khắc họa cốt chú, dẫn dắt lực lượng Thiên Thi Phù, động một tí sẽ làm thần hồn nàng tổn thương, không thể mảy may sai lầm, đương nhiên không phải ngươi không thể. Không cần lo lắng, ta đã viết rõ phương pháp thi chú, trong quá trình này ta sẽ giúp ngươi."
Thần thức dung nhập ngọc giản.
Tần Tang đầu tiên thấy được một đoạn cốt chú như đã từng quen biết.
Đoạn cốt chú này khắc sâu bên trên bạch cốt cẳng tay, nhưng vốn hoàn toàn không giống nhau. Bạch đã thay đổi một chút, để Ách Cô có thể tiếp nhận lực lượng cốt chú.
Cái gọi phương pháp thi chú, cũng do Bạch lĩnh ngộ.
Vẻn vẹn phần năng lực này, đã làm Tần Tang bội phục không thôi, không hổ lão gia hỏa thượng cổ sống đến bây giờ.
Đoạn cốt chú này không phức tạp, Tần Tang nhanh chóng nắm rõ trong lòng.
Một canh giờ sau.
Hai người xếp bằng ngồi hai bên Ách Cô.
Tần Tang hướng Bạch nhẹ gật đầu, ánh mắt nhìn lên cánh tay trái Ách Cô.
Ách Cô mặc dù bị gieo Thiên Thi Phù, nhưng thi khí bị sinh cơ Tam Quang Ngọc Dịch trấn áp, nhục thân cũng không thi biến. Lúc trong Thương Lãng Hải, mỗi lần Tần Tang phục dụng Tam Quang Ngọc Dịch khôi phục chân nguyên, sẽ truyền sinh cơ vào trong cơ thể Ách Cô, trải qua nhiều năm, sinh cơ trong cơ thể Ách Cô bành trướng.
Trên tay ngọc hiển hiện vài hoa văn, chính là Thần Văn của Vu tộc.
Tần Tang trầm ngâm, thần thức dung nhập vào trong cánh tay Ách Cô, cẩn thận xem xét một phen, bỗng nhiên nâng hai tay lên, ngón tay như bánh xe, một đạo chú ấn thoáng qua tức thành.
Động tác của hắn cũng không đình chỉ.
Trong tĩnh thất, linh khí chấn động, từng đạo phù văn kì lạ từ đầu ngón tay Tần Tang chảy xuôi đi, nhao nhao dung nhập cơ thể Ách Cô.
Bề ngoài Ách Cô không chút biến hóa nào.
Nhưng bên trên xương cánh tay của nàng, dần dần hiện phù văn màu vàng, phù văn dày đặc nhỏ như kiến hôi, phủ lên một lớp phù văn, xương cánh tay của nàng phảng phất biến thành kim cốt.
Bạch cũng không nhàn rỗi, trợ giúp Tần Tang ổn định cốt chú, nhìn thấy từng nét bùa chú liên tiếp dung nhập cơ thể Ách Cô, thuận lợi đến kỳ lạ, trong mắt Bạch lóe lên một tia kinh ngạc.
Lúc này, Tần Tang nhất tâm nhị dụng, phân tâm cảm giác Thiên Thi Phù và cốt chú.
Quả nhiên như Bạch nói, hai bên tồn tại liên hệ không hiểu, trong quá trình thi chú, hắn có thể mượn nhờ cốt chú dẫn dắt lực lượng Thiên Thi Phù, giảm bớt Thiên Thi Phù ảnh hưởng Ách Cô.
"Vô luận cảm giác thế nào, đều không nên phản kháng."
Tần Tang thì thào nói, không biết Ách Cô nghe được không.
Tiếp đó ấn quyết đột nhiên thay đổi, hoàn thành bước cuối cùng!
Bạch thấy thế vội vàng thu hồi tạp niệm, toàn lực phụ trợ Tần Tang.
Sau một khắc, Tần Tang đột nhiên quát khẽ một tiếng, tiếp đó kết xuất một đạo ấn quyết phức tạp dị thường, hai tay đột nhiên nhấn xuống, một tay nắm chắc cánh tay Ách Cô, một tay khác thì điểm lên trên mi tâm Ách Cô.
'Ầm!'
Kim quang đại tác.
Nhục thân Ách Cô theo đó run lên.
Một lát sau, kim quang rút đi, Tần Tang và Bạch liếc nhau, vội vàng nhìn Ách Cô.
Tần Tang nhạy cảm phát hiện, trong cơ thể Ách Cô truyền đến một tia ba động, cực kỳ yếu ớt, nhưng không hề nghi ngờ là điềm lành, thần hồn của nàng đang khôi phục!
Biện pháp của Bạch có hiệu quả!
"Không nghĩ tới, nha đầu này tựa hồ phù hợp cốt chú, sức thừa nhận mạnh hơn ta dự liệu." Bạch tấm tắc lấy làm kỳ.
Tần Tang khẽ giật mình, hồi tưởng lại, quá trình thi chú xác thực phi thường thuận lợi, suy nghĩ một chút nói: "Đoán chừng do Tam Quang Ngọc Dịch, nhục thân từ đầu đến cuối được sinh cơ ôn dưỡng, khẳng định đối với nàng vô cùng hữu ích."
"Có khả năng này." Bạch gật đầu.
"Có lẽ cũng liên quan đến con Phì Tàm kia, bất quá đây không phải chuyện xấu. Đợi trạng thái nàng ổn định, lại quan sát một đoạn thời gian, nếu ổn thì nếm thử cốt chú phức tạp hơn, hiệu quả sẽ tốt hơn."
Thời điểm bọn hắn trao đổi, thể nội Ách Cô lặng yên phát sinh biến hóa.
Một nén nhang sau.
Hai người nhìn chăm chú, mi tâm Ách Cô hiện lên thất thải hào quang nhàn nhạt.
"Là Phì Tàm!"
Tần Tang vui mừng, nhìn chằm chằm mi tâm nàng.
Hào quang càng ngày càng đậm, đột nhiên rung động, một thân ảnh thô ngắn bắn ra, muốn nhào vào trong ngực Tần Tang, bị Tần Tang đưa tay bắt được.
Phì Tàm rốt cục thức tỉnh!
Ngủ say mấy chục năm, Phì Tàm vẫn như xưa, bất quá da thịt tựa hồ căng đầy một chút.
'Chi chi...'
Phì Tàm truyền cảm xúc thân cận đến, nũng nịu cọ cọ lòng bàn tay Tần Tang, bên trong mắt nhỏ tràn đầy ủy khuất, nhìn như sắp khóc, cực kỳ đáng thương.
Tần Tang đã sớm hiểu rõ bản tính của Phì Tàm, vừa nhìn đã xem thấu tiểu tâm tư của nó.
Gia hỏa này rõ ràng sắp đói chết.
Nó thấy Tần Tang thờ ơ, bắt đầu lăn loạn, tựa hồ đang lên án Tần Tang, bỏ đói nó!
Trong lòng Tần Tang buồn cười, lấy từ Thiên Quân Giới ra một quả độc tảo.
Nhìn thấy thức ăn mê người, trong mắt Phì Tàm bốc lên lục quang, bay nhào tới, một ngụm nuốt độc tảo vào trong bụng.
Một qua độc tảo hiển nhiên không đủ.
Lo lắng nó tiêu hóa liệt độc không được, Tần Tang lấy đồ ăn khác ra, Phì Tàm cũng không chê, ngốn từng ngụm lớn, phảng phất như quỷ chết đói đầu thai.
Mặc kệ Phì Tàm đang ăn ngấu nghiến, ánh mắt Tần Tang dời đi, nhìn Ách Cô. Phì Tàm chính là mỏ neo của nàng ở thế giới thực, sau khi Phì Tàm tỉnh dậy, trạng thái Ách Cô càng thêm ổn định, Tần Tang cảm thấy âm tình dao động như có như không.
Phì Tàm ăn đến bụng tròn, thân thể nhẹ lật, uể oải nằm trong lòng bàn tay Tần Tang. Sau đó hóa thành một đạo thất thải hào quang, bay vào mi tâm Ách Cô.
Tần Tang cả kinh, vội vàng thôi dông thần thức xâm nhập tử phủ của Ách Cô, phát hiện Phì Tàm tựa sát nguyên thần Ách Cô, nằm ngáy o o.
Nhưng lần này khác trước đó.
Phì Tàm không lâm vào ngủ say, mà giống như lúc đầu, vừa ngủ bên cạnh vừa tiêu hóa đồ ăn, chỉ cần mình nguyện ý, tùy thời có thể lấy đánh thức nó.