Chương 189: Lô Đỉnh
Chương 189: Lô Đỉnh
-Ừm, Nguyên Dương chưa tiết ra, phù hợp yêu cầu. Đi đi, tới trước Hồng Trần hồ lô, tự khắc sẽ có hào quang hút ngươi vào."
Tần Tang theo lời đi tới trước đài cao, đột nhiên một hào quang lóe qua trước mắt, tiếp đó hắn rơi vào bên trong một không gian bảy màu, Tần Tang trộm xem xét, phát hiện phía trên không gian tràn ngập từng đạo hào quang bảy màu, chói mắt.
Mà chung quanh hắn là mười mấy bóng dáng đang ngồi khoanh chân, có Trúc Cơ kỳ sư thúc, cũng có Luyện Khí kỳ sư huynh, mỗi người trên thân đều có một hào quang quấn quanh, lẳng lặng ngồi ở đó, không hề nhúc nhích, chung quanh hoàn toàn tĩnh mịch, không có một chút âm thanh nào cả.
Đúng lúc này, Tần Tang cảm thấy thân thể đột nhiên nặng nề, bị một loại sức lực không hiểu được gắt gao ép ngồi xuống đất, sau đó một đạo hào quang trên không đột nhiên di chuyển, như Linh Xà rơi vào thân thể của Tần Tang.
Trong lòng Tần Tang biết luyện tâm chi kiếp có thể sắp bắt đầu, không dám lộ ra sơ hở, vội vàng khoanh chân nhập định.
Bị hào quang bảy màu quấn quanh, Tần Tang cũng không cảm nhận được chút cảm giác nào, khi phát hiện hào quang bảy màu xâm nhập vào bên trong cơ thể, không gian Nguyên Thần xuất hiện động tĩnh kỳ lạ, bị tầng quang mang vàng nhạt do phật ngọc hình thành ngăn cản ở bên ngoài.
Thấy cảnh này, trong đầu Tần Tang đột nhiên hiện ra một ý niệm.
Bất kể Tam Tai Phệ Tâm Trận hay là Hồng Trần hồ lô, đều là dùng ngoại lực dụ ra tâm ma của chính mình, nếu như mình may mắn có thể đột phá Kết Đan kỳ, vào lúc Kết Anh đối mặt với Thiên Kiếp chân chính, tâm ma cũng là do ngoại lực dụ ra sao?
Nếu như thả chúng nó vào, mình đã chịu ảnh hưởng, ở trong tâm ma, phật ngọc còn có thể giúp mình vượt qua không?
Không ngờ, khi ý niệm này vừa mới xuất hiện, quang mang trên phật ngọc đột nhiên rung chuyển, đây là cảnh tượng Tần Tang chưa bao giờ thấy qua, vô cùng sợ hãi.
Ngay sau đó, phật ngọc lại thả những chấn động kia vào, xâm nhập Nguyên Thần của Tần Tang.
Trước mặt Tần Tang đột nhiên biến hoá.
Nhà cao tầng, xe cộ như nước, dòng người đông như mắc cửi.
Thế giới đời trước!
Hắn thấy được phòng do chính mình đời trước mua cho cha mẹ, nhịn không được mà hít thật sâu, nhấc chân đi đến hướng đó.
Trong lòng hắn tràn ngập chờ mong, nhưng thần trí lại vô cùng thanh tỉnh.
Tựa như quần chúng đứng ngoài quan sát một phim điện ảnh, tùy thời có thể rời đi.
Cha mẹ, anh chị em, người thân. . .
Sâu trong nội tâm của Tần Tang quan tâm nhất chính là người thân đời trước.
Kẻ thù hại hắn là ai không quan trọng, hiện tại hắn không hề quan tâm chút nào. Tiếc nuối duy nhất là thiên nhân vĩnh cách với những người thân nhất, vĩnh viễn không thể gặp nhau, hắn còn chưa tận hiếu với cha mẹ, còn chưa truyền lại hương hỏa. . .
Việc hắn chưa kịp làm còn rất nhiều rất nhiều.
Mặc dù Tần Tang biết tất cả đều là giả, nhưng lại không đành lòng rời đi, cứ đứng trong ngôi nhà quen thuộc ấy, nhìn cha mẹ và anh trai bàn bạc việc nhà, nghe em út Tần Tử hồn nhiên nũng nịu, lòng đầy đau thương, mãi cho đến khi thời gian ba ngày kết thúc, bị hồng ngọc hồ lô đá ra.
Thân thể đột nhiên nhẹ nhàng rồi ngã trên mặt đất, Tần Tang mở to mắt, những người thân nhất đã biến mất, nhìn thấy đại điện, trong ánh mắt lóe qua vẻ bi thương, rất nhanh thu gợn sóng đó lại, khôi phục quyết tâm, đứng lên khỏi mặt đất.
-Đệ tử Tần Tang bái kiến Chưởng môn.
Tần Tang cúi người hành lễ với Ngu chưởng môn, nhìn thoáng qua thì phát hiện bên cạnh Ngu chưởng môn còn có năm người nữa.
Một người là thiếu niên nhìn có vẻ tuổi không lớn lắm, đeo một thanh kiếm phía sau, khí chất sắc bén như lợi kiếm rút ra khỏi vỏ, giữa hai đầu lông mày toát lên vẻ cương quyết bướng bỉnh, chỉ đạt tầng mười Luyện Khí kỳ.
Một người là thanh niên khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt nghiêm nghị, đứng ở nơi đó, hai tay thong dong buông xuống, ánh mắt hơi thu liễm. Ánh mắt tựa như giếng cổ không gợn sóng, cả người như một gốc cổ thụ.
Hai người kia Tần Tang biết, thiếu niên tên là Chử Vấn Kiếm, không chỉ có thiên phú tốt, mà kiếm thuật cũng là số một trong hàng đệ tử Luyện Khí kỳ, phong lưu phóng khoáng, là nhân vật làm mưa làm gió ở Thiếu Hoa Sơn.
Thanh niên thì có vẻ điệu thấp hơn nhiều, người này tên là Hà Mộc, cũng giống như Tần Tang không chịu ra ngoài, một lòng khổ tu, chỉ lúc Đạo Môn Phong có sư thúc giảng đạo mới lộ diện, tu vi đã sớm bước vào tầng thứ mười ba Luyện Khí kỳ, lại vẫn chưa thể Trúc Cơ.
Hai người sau đó một là trung niên, một là lão giả tóc trắng, đều là tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Vị lão giả kia Tần Tang cũng biết, là quản lý công pháp và pháp chú ở Bảo Tháp Phong, họ Củng.
-Có thể kiên trì ba ngày trong Hồng Trần hồ lô, tích cách không tệ.
Ngu chưởng môn gật đầu khen ngợi Tần Tang, để Tần Tang đứng sang một bên chờ đợi.
Tiếp đó lại có người bị Bảo Hồ Lô Huyễn Cảnh đá ra, chỉ có một lão giả Trúc Cơ kỳ thông qua thử thách.
Sau cùng, tổng cộng có bảy người thông qua Bảo Hồ Lô Huyễn Cảnh.
Ba Luyện Khí kỳ, bốn Trúc Cơ kỳ.
Ngu chưởng môn bước về phía trước hai bước, khom người thi lễ với Hồng Trần hồ lô:
-Đa tạ Xa sư thúc, đệ tử đã tuyển được người, mời Xa sư thúc thu hồi pháp bảo.
Hồng Trần hồ lô bỗng hóa thành một đạo lưu quang phá không mà đi, biến mất nơi cuối chân trời, vị Kim Đan Thượng Nhân Xa sư tổ kia vẫn không hề lộ diện.
Ngu chưởng môn cung kính nhìn Hồng Trần hồ lô rời đi, sau đó vung cây phất trần đóng cửa điện lại, quay lại nhìn mọi người, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, ánh mắt sắc bén như đao, nhìn từng người trong bọn họ, hơi uy hiếp nói ra từng chữ:
-Từng câu từng chữ trong điện hôm nay không thể truyền ra ngoài, nếu không thân tử đạo tiêu, người thân gặp nạn. Đây là pháp chỉ của tổ sư, đừng trách ta không nói trước!