Chương 190: Ta Làm
Chương 190: Ta Làm
Nhất thời, sắc mặt mọi người trở nên nghiêm nghị, nhìn nhau, vô cùng kinh hãi. Đó là pháp chỉ của Nguyên Anh lão tổ, nói sao làm vậy, chắc chắn không phải nói dối, tuyệt đối không nên ôm suy nghĩ may mắn mà mơ mộng viển vông.
Bảy người không dám chần chờ, lập tức chỉ lên trời thề, chắc chắn giữ kín như bưng, tuyệt không tiết lộ ra ngoài dù chỉ một chút!
Ngu chưởng môn im lặng nhìn bọn họ thề xong, sau đó lấy ra mấy cái Ngọc giản trong Túi Giới Tử, đưa cho mỗi người một miếng.
-Các ngươi phải tu luyện là bộ công pháp trong ngọc giản kia.
Trong ngọc giản chỉ có một loại công pháp, tên là "Huyền Tẫn Ngọc Đỉnh Chân Kinh".
Sau khi Tần Tang nhìn giới thiệu của công pháp, âm thầm nhíu mày, cảm thấy hơi kỳ quái.
Bộ "Huyền Tẫn Ngọc Đỉnh Chân Kinh" này cũng không giống phương pháp Âm dương song tu trong truyền thuyết, công pháp tổng cộng có ba tầng, từ đầu tới cuối chỉ có nam tu sĩ mới có thể tu luyện.
Không có pháp môn tu luyện cho nữ tu sĩ, vậy làm sao âm dương hỗ trợ nhau được, phân tích theo thiên địa giao chinh. Không có phối hợp giữa đạo lữ, tu luyện công pháp song tu kiểu này, làm thế nào mới có thể cùng đi lên đại đạo?
Chỉ thấy Ngu chưởng môn nói rằng:
-Vào lúc tu luyện công pháp song tu này, nguyên khí trong cơ thể các ngươi sẽ bị hao tổn, nhưng cũng không cần lo lắng, sư môn sẽ ban thưởng Cửu Dương Đan, giúp các ngươi khôi phục nguyên khí. . .
Lời còn chưa dứt, vị tu sĩ họ Củng kia đột nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt tràn đầy tức giận, lườm Ngu chưởng môn rồi quát:
-Vì sao Chưởng môn sư huynh không dám nói ra sự thật! Cái gì mà công pháp song tu chó má chứ, không phải là thải bổ tà pháp sao! Chúng ta mệt gần chết, chẳng lẽ là tranh nhau làm cái lô đỉnh này? Quá hoang đường mà! Thật buồn cười!
Câu nói này của tu sĩ họ Củng có thể nói là làm kinh động lòng người.
Sắc mặt Ngu chưởng môn hơi thay đổi.
Những người khác dường như được cảnh tỉnh, theo lời Ngu chưởng môn vừa nói, đúng là bị coi như lô đỉnh, nếu không thì công pháp song tu truyền thừa của Huyền Môn chính tông sao có thể tổn hại nguyên khí chứ?
Thật ra, có người thông minh đã phát hiện chỗ không đúng, nhưng không nghĩ rằng tu sĩ họ Củng dám không nể mặt Chưởng môn, nói thẳng chỗ mờ ám bên trong ra.
Chử Vấn Kiếm nghe vậy, lông mày đột nhiên nhíu lại, tiếp tục hỏi tới cùng:
-Củng sư thúc, làm lô đỉnh bị hao tổn nguyên khí có thể sử dụng Cửu Dương Đan dần dần khôi phục không? Trừ cái đó ra, còn có tổn hại gì?
Tu sĩ họ Củng lạnh lùng cười, không để ý tới vẻ mặt khó coi của Ngu chưởng môn, lớn tiếng nói:
-Cửu Dương Đan đúng thật là linh dược hiếm thấy, nếu như đối phương thủ hạ lưu tình, tối đa cũng chỉ có thể khôi phục lại chín phần nguyên khí. Trừ phi may mắn của ngươi không tệ, có thể tìm ra mấy loại thiên tài địa bảo kia. Theo ta được biết, Thiếu Hoa Sơn không có loại linh dược này. Còn kết cục của lô đỉnh, nếu như chỉ có nguyên khí bị hao tổn, thải bổ công pháp này sao có thể biến thành ma công bị vạn người phỉ nhổ chứ! Sau khi qua cái gọi là "Song tu" đó, kết quả tốt nhất là Nguyên Thần bị trồng xuống ám kỳ, tự cho là tình căn thâm chủng, nhưng lại không thể rời khỏi đối phương. Người nghiêm trọng thì triệt để biến thành nô lệ, Nguyên Thần khô kiệt, hoàn toàn biến thành phế nhân! Cặn thuốc!
Lời vừa nói xong, mọi người đều sợ hãi.
Sợ hãi sự ác độc của "Huyền Tẫn Ngọc Đỉnh Chân Kinh", càng sợ hãi hơn là Ma Vật Chân Nhân của Thiếu Hoa Sơn xuất thân từ đại tông chính đạo, vậy mà lại tu luyện loại ma công thải bổ này!
Mọi người cảm kích nhìn tu sĩ họ Củng, sau đó nhìn chằm chằm Ngu chưởng môn, chờ hắn giải thích.
-Củng sư đệ, ta biết từ sau khi Lưu sư muội bị ma đầu mưu hại trên Cổ Tiên chiến trưởng thì ngươi hận thải bổ chi thuật đến thấu xương.
Ngu chưởng môn đè ép lửa giận, nhưng vẫn để cho tu sĩ họ Củng nói xong rồi mới mở miệng nói:
-Nhưng Ma Vật sư thúc sao có thể thông đồng làm bậy với ma đầu chứ, lựa chọn đệ tử trong môn là bởi vì không muốn hại người, không cần ngươi nói, ta cũng sẽ nói rõ lợi và hại cho các ngươi. Đi hay không là tự nguyện, tuyệt đối không ép buộc. Nguyên khí hao tổn sau khi được Cửu Dương Đan bù đắp, mặc dù đúng thật là không có cách nào bù đắp được đầy đủ, nhưng cũng chỉ là khí hải nhỏ hơn tu sĩ cùng cảnh giới một chút, lúc đấu pháp có thể sẽ ăn chút thua thiệt, sẽ không ảnh hưởng tới cảnh giới của các ngươi, với lại sau này không phải là không thể đền bù. . .
Vẻ mặt tu sĩ họ Củng tu sĩ đầy khinh thường:
-Thế Nguyên Thần thì sao?
-Nếu như trong lúc thải bổ đối phương gieo lạc ấn vào Nguyên Thần của các ngươi thì quả thực có rất nhiều tai hoạ ngầm, đương nhiên Ma Vật Chân Nhân sẽ không làm chuyện như thế. Sau khi song tu sẽ có vài sợi tơ tình dây dưa, Nguyên Thần bị nó quẫy nhiễu, làm nguyên khí hao tổn nhiều hơn, sau này tu vi của các ngươi khi tiến cảnh có thể sẽ chịu ảnh hưởng nhất định, thời điểm Kết Đan, Kết Anh khó khăn hơn người khác. Nhưng ngươi vẫn là chính ngươi, sư môn sẽ có đền bù khác cho các ngươi.
Dứt lời, không đợi tu sĩ họ Củng mở miệng, môi Ngu chưởng môn khẽ nhúc nhích, yên lặng nói mấy chữ.
Sắc mặt của tu sĩ họ Củng khẽ giật mình, ánh mắt hiện lên vẻ chần chờ, đột nhiên cúi đầu xuống im lặng, nhìn như là đã bị thuyết phục.
Một vị lão giả khác chắp tay, giọng khàn khàn hỏi:
-Chưởng môn sư huynh, nếu như ta đồng ý tu luyện công pháp này, có thể ban ơn cho hậu nhân hay không?
Ngu chưởng môn đáp lễ lại, nghiêm mặt nói:
-Nếu như sau này Triệu sư đệ lưu lại huyết mạch, sư môn chắc chắn sẽ chăm sóc…
Cũng nói bằng cách truyền âm, lão giả hơi há miệng, nhưng không tỏ thái độ gì.