Chương 1919: Tàn lụi
Chương 1919: Tàn lụi
Ầm!
Thiểm điện bổ về phía mặt biển.
Nước biển bị xuyên thủng, xuất hiện một cái động sâu không thấy đáy, sóng nước phóng lên tận trời, ngân quang lóng lánh, vô số ngân xà du tẩu giữa bọt sóng, tứ tán ra, tựa như Khổng Tước xoè đuôi, chói mắt hơn cả ánh trăng, chiếu sáng toàn bộ bầu trời đêm.
Bị dư âm lôi đình xung kích, tốc độ Tất Phương không tự chủ chậm lại.
Tần Tang thừa cơ phi tốc tới gần.
Khoảng cách giữa cả hai bị rút ngắn một mảng lớn.
Tất Phương phẫn hận trừng mắt nhìn Tần Tang, hai cánh mở lớn, đột nhiên quạt tới hắn.
Vù.
Cuồng phong đột nhiên nổi lên.
Tầm mắt Tần Tang bị một mảnh huyết hồng chiếm hết.
Ngưng mắt nhìn kỹ, bản thể những huyết hồng này là từng sợi lông vũ màu máu, mỗi một sợi lông vũ cực kỳ bén nhọn, bắn tới.
Những lông vũ này cũng không phải là thực thể, tỏ ra hư ảo, nhưng uy lực không thể khinh thường.
Tần Tang sinh ra đề phòng.
Hắn hạ quyết tâm, không liều mạng với Tất Phương, đồng thời phòng bị Tất Phương thi triển thủ đoạn ám toán.
Xác định được uy lực môn thần thông này của Tất Phương, hắn sẽ không tùy tiện hành động, lúc này thả chậm tốc độ, không để cho những lông vũ này cận thân.
Vèo.
Một điểm kim quang chợt hiện.
Kim Trầm Kiếm giống như Du Long, phát ra tiếng kiếm ngâm hùng hậu, mặc dù là thượng phẩm pháp bảo, nhưng Tần Tang sử ra, uy thế không kém pháp bảo cực phẩm nửa phần.
Thân kiếm rung động, phân ra từng đạo từng đạo kiếm quang sáng loáng.
Kim quang đầy trời, chói lóa mắt.
Cùng huyết hồng đối chọi gay gắt.
Tâm niệm hắn khẽ động, Kim Trầm Kiếm mang theo kiếm quang tạo thành mưa kiếm, thanh thế to lớn, bắn nhanh tới.
Ầm ầm!
Giữa không trung, huyết hồng và mưa kiếm mạnh mẽ đụng vào nhau.
Thanh thế chấn thiên.
Nửa bên bầu trời bị nhuộm đỏ, một nửa còn lại thì kim quang chói mắt.
Ầm ầm ầm. . .
Tiếng vang không ngừng.
Mơ hồ có thể nhìn thấy, có lông vũ vỡ vụn, cũng có kiếm quang bị đánh tan.
Thoạt nhìn, song phương không chiếm được tiện nghi gì.
Tất Phương quạt ra một cánh này, chỉ vì ngăn trở bước chân Tần Tang, không chờ phân ra thắng bại đã nghênh ngang rời đi.
Thần sắc Tần Tang không chút bối rối, cảm giác được uy lực những lông vũ màu máu này, yên lòng, quyết định thật nhanh, Nhân Kiếm Hợp Nhất, xuyên thủng huyết hồng.
. . .
Vèo.
Một đạo kiếm khí hình nguyệt nha theo đuôi tới, góc độ dị thường xảo trá.
Cánh trái Tất Phương căng cứng, hóa cánh làm đao, chẻ dọc xuống, lông vũ dựng thẳng, có một tầng huyết sắc quang trạch lưu chuyển trên đó.
Đùng!
Tiếng sắt thép va chạm.
Tất Phương không tổn hao gì.
Nhưng xung kích theo sát tới, khiến thân ảnh nó hơi nghiêng lệch.
Tất Phương bị Tần Tang liều mạng dây dưa, từng đạo từng đạo công kích liên miên không ngừng, làm nó phiền phức vô cùng, trong lòng tức giận đến cực điểm, lại không có biện pháp bứt khỏi Tần Tang, trừ phi dừng lại đại chiến một trận.
Hai vệt độn quang đỏ xanh vạch phá bầu trời đêm.
Khiến người không biết nên khóc hay cười là, trước đây không lâu là Tất Phương đuổi theo Tần Tang không thả, hiện tại vị trí đảo ngược.
Nhưng cho dù Tất Phương một lòng phi độn, khoảng cách giữa nó và Tần Tang dần dần bị rút ngắn.
Đúng lúc này, Tần Tang đột nhiên thu hồi Kim Trầm Kiếm.
Hắn cũng không thể hiện ra Thất Phách Sát Trận trước mặt mọi người, mặc dù dùng kiếm trận ngăn cản Tất Phương sẽ thoải mái hơn một chút.
Sau đó tế ra Ma Phiên.
Lúc bị Oa Ngư truy sát, hắn đã từng thi triển Ma Hỏa, ý đồ phục sát Oa Ngư, cuối cùng thất thủ, Ma Hỏa đã bại lộ, không cần phải che giấu nữa.
Một hồi tiếng xé gió chói tai truyền đến.
Thanh thế to lớn không bằng Kim Trầm Kiếm.
Trong lòng Tất Phương nổi lên báo động, quay đầu nhìn một Hỏa Xà màu đen bay vụt tới, Cửu U Ma Hỏa phát ra khí tức làm tâm thần nó đột nhiên căng cứng, nhớ tới Oa Ngư đã từng nhắc nhở.
Người này có một loại lửa đen quỷ dị, Oa Ngư nhất thời không quan sát, suýt nữa trúng chiêu, cảm nhận được uy hiếp tử vong, đến nay vẫn còn sợ hãi.
Chắc hẳn là loại Ma Hỏa này!
Gã không dám dùng nhục thân mình ngăn cản, rơi vào đường cùng, đành phải nghiêng người tránh né.
Sau một khắc.
Hỏa Xà bay sượt qua người Tất Phương.
Khoảng cách gần cảm nhận được khí tức Ma Hỏa phát ra, tâm thần Tất Phương chấn động, ánh mắt thay đổi. Mặc dù nghe từ Oa Ngư biết được Ma Hỏa bất phàm, nhưng vạn lần không nghĩ tới lợi hại như vậy, đáng sợ hơn bất luận loại Linh Hỏa nào mà nó gặp.
"Tán!"
Tâm niệm Tần Tang vừa động, Ma Hỏa đột nhiên bạo tán, hóa thành một biển lửa.
Hừng hực liệt diễm giống như đốt bầu trời đêm, Ma Hỏa dưới ánh trăng tỏ ra vô cùng quỷ quyệt, "Rào" một cái nhào về phía Tất Phương.
Mí mắt Tất Phương nháy một cái, cổ dài căng cứng, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng rít, lông vũ toàn thân dựng thẳng, toàn thân dấy lên hỏa diễm màu máu.
Soạt!
Huyết diễm xông lên trời, gần như không nhìn thấy chân thân Tất Phương.
Ma Hỏa ép tới.
Ầm!
Hai loại tuyệt thế Linh Hỏa va chạm, chấn động kinh người quét ra, mặt nước bị bốc hơi một tầng.
Bốn phương tám hướng đều là ngọn lửa bạo tạn, còn chói lọi hơn cả pháo hoa.
Bầu trời đêm biến thành lửa thiên hạ.
Tần Tang phát ra một tiếng kêu nhẹ, hơi kinh ngạc, Tất Phương thi triển huyết diễm không biết là loại thần thông gì, uy lực không yếu, huyết diễm mặc dù không địch lại Ma Hỏa, bị từng bước xâm chiếm, nhưng vẫn có sức chống cự.
Chỉ dựa vào thủ đoạn này, Tất Phương đã cao hơn Đông Dương Bá không chỉ một bậc.
Không hổ là cường giả uy tín lâu năm độc bá một phương.
Những ý niệm này chớp động trong đầu, động tác hắn lại không ảnh hưởng, yên lặng thôi động Ma Phiên, tăng thêm hai phần lực.
Ngay lúc Tần Tang và Tất Phương dây dưa không dứt.
Một bên khác.
Cao thủ hai tộc đã giao thủ vô số lần, thế cuộc biến ảo khó lường.
Bất quá, bọn họ có chung mục tiêu —— phản đồ Huyền Thiên Cung.
Chính vì song phương lo lắng bị phản đồ Huyền Thiên Cung chạy trốn, nên không ở chỗ này quyết sinh tử, cho dù đang kịch liệt giao chiến, cũng không đình chỉ phi độn.
Thậm chí vứt bỏ Tần Tang và Tất Phương ở phía sau.
Không ai quấy rầy Tần Tang và Tất Phương giao chiến.
Nhân tộc tự cao cho rằng phe mình có Nguyên Anh trung kỳ Phong Thượng Sư, phần thắng cực lớn.
Chư Yêu Vương biết rõ thế cuộc phi thường bất lợi với bọn chúng, chỉ có thể cải biến sách lược, mau chóng bắt được phản đồ Huyền Thiên Cung, kỳ vọng Tất Phương có thể một mình thoát khỏi Tần Tang dây dưa.
Ngày bình thường khó gặp cảnh Yêu Vương và tu sĩ Nguyên Anh ở chỗ này truy đuổi.
Trong nháy mắt, lướt qua từng mảnh từng mảnh Hải Vực.
Từ xa nhìn lại, từng đạo từng đạo hồng quang màu sắc khác nhau khi thì đan xen, khi thì phân tán, chói lọi vô cùng.
"Chư vị cẩn thận, sắp đến!"
Thẩm đảo chủ truyền âm nhắc nhở, cảm thán nói: "Không ngờ thực lực Minh Nguyệt đạo hữu mạnh mẽ như vậy, lại có thể níu chân Tất Phương!"
Đám Phong Thượng Sư nghe vậy nhìn kỹ.
Trên mặt biển là một mảnh trống trải, không nhìn thấy bất kỳ đảo đá ngầm nào.
Nơi đây gió gấp sóng lớn.
Trong lòng Nguyệt phu nhân thầm tính một cái, đại mi cau lại: "Phía trước là đến phong bạo. . ."
Lời còn chưa dứt, đột nhiên bị một tiếng kêu sợ hãi của Thẩm đảo chủ cắt ngang.
"Không ổn!"
Thẩm đảo chủ mở ra thủ chưởng, chỉ thấy huyết trùng trở nên phi thường uể oải, lấy mắt thường có thể thấy được đang hoá thành một đoàn hắc thuỷ hôi thối, triệt để suy bại!
Như hoa tươi tàn lụi.
Cùng lúc đó, Thẩm đảo chủ đã mất đi cảm ứng ấn ký.
Thần sắc gã kịch biến, đột nhiên ý thức được cái gì, ngẩng đầu lên, chỉ thấy một con Hồng Thử to cỡ nắm tay từ trong lông vũ ưng yêu chui ra ngoài, trong ánh mắt nó nhìn gã tràn ngập hận ý khắc cốt.