Chương 1920: Tuyệt vọng và quyết tuyệt
Chương 1920: Tuyệt vọng và quyết tuyệt
"Chuột yêu không chết!"
Thẩm đảo chủ kinh hô.
Phong Thượng Sư bay ở đầu, nghe vậy chau mày một cái.
Lão và Thẩm đảo chủ bố trí mai phục, phục sát chuột yêu, tận mắt thấy chuột yêu vẫn lạc, vậy mà thất thủ!
Chẳng lẽ trước đó giết không phải là chân thân chuột yêu, chỉ là một bộ hóa thân hay sao?
Thế cuộc không cho phép Phong Thượng Sư nghĩ kỹ.
Ấn ký mất đi cảm ứng, nhưng phương hướng lại rõ ràng.
Thân ảnh lão như khói, độn thuật không dừng lại chút nào, bay nhanh một khoảng cách, phía trước bỗng xuất hiện một bóng đen, rõ ràng là một hòn đảo.
Trên đảo một mảnh đen nhánh, không hề có dấu chân người, chính là một tòa hoang đảo.
Phong Thượng Sư vui mừng.
Nơi đây xuất hiện hoang đảo, tuyệt không phải ngẫu nhiên, phản đồ Huyền Thiên Cung rất có thể trốn ở chỗ này!
Xèo!
Phong Thượng Sư bay đến biên giới hoang đảo, không chút khách khí phóng thích thần thức, trắng trợn tìm tòi trên hoang đảo.
Không ngờ, không phát hiện chút dị dạng nào.
. . .
Mật quật.
Chúng Nguyên Anh và Yêu Vương dây dưa kéo tới, xuất hiện tại phụ cận hoang đảo.
Người áo trắng bị băng phong cảm giác được dị dạng, mí mắt hơi rung động.
"Đến thật nhanh. . ."
Trong mật quật truyền ra một tiếng than khẽ.
Bất quá, người áo trắng biểu lộ không có vẻ gì sợ hãi.
Hàn khí phía trên Huyền Băng ngưng tụ, hóa thành một băng kính hình tròn, chiếu rọi ra cảnh tượng hoang đảo gần đó.
Trong chốc lát, ánh mắt bình tĩnh của người áo trắng biến mất vô tung vô ảnh, vẻ mặt xanh xám!
"Sao lại nhiều người như vậy!"
Gã làm ra bố trí, lần này có sáu bảy thành nắm chắc có thể chạy trốn, thoát khỏi Hồng Thử truy sát.
Người áo trắng vạn lần không nghĩ tới, đoạn thời gian gã bị băng phong, bên ngoài xuất hiện nhiều biến cố như vậy, bây giờ bị hấp dẫn tới sáu vị Yêu Vương, còn có Nguyên Anh Nhân tộc tham gia náo nhiệt.
Cho dù lúc gã toàn thịnh, bị nhiều người như thế để mắt tới, chắp cánh cũng khó thoát.
Tuyệt vọng!
Tràn ngập trong tâm.
Vẻ mặt người áo trắng đắng chát.
Nếu lại cho gã một cơ hội, tuyệt sẽ không lựa chọn mưu phản Huyền Thiên Cung, nhưng bây giờ hối hận đã muộn rồi.
Đột nhiên, băng kính soi ra Hồng Thử trên lưng ưng yêu.
Hồng Thử mượn nhờ phân thân phục sinh, bí thuật còn chưa hoàn thành, vốn trạng thái hư nhược, thực lực đại tổn, mới rồi vì cảm ứng ấn ký, lại bị tiêu hao.
Gã gắt gao nhìn chằm chằm Hồng Thử.
Trong mắt người áo trắng hiện lên hàn quang, hiển hiện một tia kiên quyết, hai tay run nhẹ.
Tạch tạch. . .
Huyền Băng phát ra trận trận giòn vang.
Vết nứt dần dần bò đầy cả khối Huyền Băng.
. . .
Chiến trường chỗ Tần Tang và Tất Phương.
Ma Hỏa và huyết diễm giao phong, Liệt Hỏa phần thiên.
Chiến cuộc đã đến hồi gay cấn.
Yêu mục Tất Phương lộ hung quang, giống như có thể xuyên qua hừng hực liệt diễm, đâm đến thân Tần Tang.
Uy lực Ma Hoả bình sinh gã chưa từng thấy.
Nhân tộc chẳng biết lúc nào lại ra cao thủ bực này.
Dưới Ma Hỏa xung kích, huyết diễm bị ép co rút lại, nếu tiếp tục kéo dài, chỉ sợ không lâu sẽ lộ dấu hiệu thất bại, bị Ma Hỏa triệt để áp chế.
Bất quá, Tất Phương cũng không hiện ra toàn bộ thực lực.
Bởi vì gã còn phải giữ lại át chủ bài, phòng bị khôi lỗi Nguyên Anh của Tần Tang.
Nhưng ngoài ý muốn là, giao chiến lâu như vậy, Tần Tang lại không có ý thả ra khôi lỗi. Nếu may mắn, khả năng trước đó khôi lỗi bị thương quá nặng, không dễ tu phục, cho nên không thể lấy ra đối địch.
Con ngươi Tất Phương chuyển động, trong lòng đã có kế hoạch.
Những người khác đã bay ra rất xa, không thể kéo dài nữa.
Huyết diễm cuồng vũ, nhanh chóng ngưng tụ vào trong, tiếp theo bắt đầu phản công Ma Hỏa.
Tần Tang ở phía sau Ma Hỏa, thao túng Ma Phiên, biểu lộ lạnh nhạt. Thấy cảnh này, trong lòng khẽ nhúc nhích, xem ra lại có thể bức ra một thủ đoạn của Tất Phương.
Ý nghĩ này mới vừa lóe qua.
Bỗng nhiên, theo một tiếng nổ vang, huyết diễm tạo thành cột lửa phóng lên chân trời.
Cột lửa to lớn vô cùng, giữa không trung hóa thành một đoàn mây lửa.
Tần Tang đang muốn hành động, bỗng thấy phiến mây lửa kia biến ảo một hồi, lại hoá thành một thần điểu Tất Phương chân chính, đứng một chân, thần uy cái thế, bễ nghễ bát phương!
Hắn vội nhìn trong biển lửa.
Chân thân Tất Phương biến mất không thấy gì nữa, cùng huyết diễm dung hợp, biến thành huyết diễm Tất Phương!
Bá!
Huyết diễm Tất Phương ngoảnh cổ, hai mắt do huyết diễm tạo thành nhìn chăm chú Tần Tang.
Tần Tang cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, giống như bị một đầu tuyệt thế hung thú để mắt tới, có cảm giác miệng đắng lưỡi khô, không khỏi âm thầm cảnh giác, cẩn thận đề phòng.
Ngay sau đó, một tiếng hừ lạnh nổ vang trong đầu Tần Tang.
Huyết diễm Tất Phương thu hồi ánh mắt, nhìn hướng đám Phong Thượng Sư bỏ chạy, hai cánh hợp lại, đột nhiên bắn ra một đạo lưu hoả, bản thể theo sát phía sau.
Ma Hỏa bốc lên, ngang qua trời cao, ngăn cản Tất Phương.
Không ngờ, thực lực Tất Phương bạo tăng, cưỡng ép xông phá Ma Hỏa phong tỏa, phá không rời đi.
Hoả diễm màu máu một đường vẩy xuống như mưa, cảnh tượng thê mỹ.
Ma Hỏa cũng không truy sát Tất Phương, hội tụ lại trung tâm, hóa thành Viêm Long, bay trở về trước mặt Tần Tang.
Tần Tang lăng không đứng, nhìn huyết diễm Tất Phương bay đi, hơi chần chờ, thu hồi Ma Hỏa, đuổi sát theo.
Hắn không muốn ép Tất Phương tử chiến, không tận hết sức đối phó Tất Phương, thấy hỏa hầu không sai biệt lắm, không còn hùng hổ dọa người nữa, mà để Tất Phương rời đi.
Ngăn chặn Tất Phương lâu như vậy, Phong Thượng Sư cũng không thể nói hắn không cố sức.
Mặt khác, Tần Tang rất hiếu kì, phía trước có bảo vật gì, lại hấp dẫn cao thủ hai tộc như vậy.
Từ cử động của Phong Thượng Sư, Tần Tang nhìn ra, bọn họ khẳng định biết cái gì đó.
Không biết là, Phong Thượng Sư vừa mới nhìn thấu ý đồ Yêu tộc, hay là trước đó đã biết rõ, nhưng cố ý giấu diếm, sợ mình sinh ra tà niệm.
Nội dung giao dịch là lúc phát sinh đại chiến mời Tần Tang kéo chân Tất Phương.
Phong Thượng Sư giấu diếm tin tức mấu chốt, cũng không tính là nuốt lời.
Đã vậy, đừng trách Tần Tang muốn kiếm một chén canh.
Mà Tần Tang vừa vặn có thực lực này!
Trong lòng hắn biết rõ, một khi hắn biểu hiện muốn tranh đoạt bảo vật, không chỉ chư Yêu Vương, mà mấy người Phong Thượng Sư sẽ lập tức trở mặt thành thù với hắn.
Do đó, Tần Tang bất động thanh sắc chuẩn bị trước, quan sát một phen.
Hắn còn muốn liên lạc với Bách Hoa Cốc.
Không phải vạn bất đắc dĩ, không muốn kết thù với Phong Thượng Sư.
Trừ phi là chí bảo có tác dụng tu hành, Tần Tang sẽ không tùy tiện xuất thủ, vừa vặn mượn cơ hội này, lại làm một vụ giao dịch với Phong Thượng Sư.
Trong lúc suy nghĩ những thứ này, tốc độ Tần Tang không chậm chút nào.
Hắn cảm ứng được vị trí Nguyên Anh Phù Khôi, lúc hắn và Tất Phương đấu pháp, Nguyên Anh Phù Khôi dần dần tiến đến, đang ở phía sau.
Vốn lưu khôi lỗi bên ngoài, là phòng bị đám người Phong Thượng Sư, lỡ mình sơ suất rơi vào cạm bẫy, có thể từ bên ngoài tiến hành cứu viện.
Hiện tại xem ra, hậu thủ này không cần dùng.
Bất quá, tạm thời không có thời gian thu hồi nó.
Lưu lại bên ngoài cũng không sao, một phần vạn sinh biến, Nguyên Anh Phù Khôi có thể ở bên ngoài tiếp ứng.
Ở phía trước.
Thế cuộc tất sẽ phi thường hỗn loạn.
Độn thuật Tần Tang và Tất Phương trong đám cường giả cũng thuộc về đỉnh tiêm, dù đấu pháp kéo dài một hồi, cũng không lâu đã thấy độn quang của những người khác.
Tần Tang vẫn không yên lặng, thỉnh thoảng xuất thủ quấy rối Tất Phương.
Kỳ thực đa phần lực chú ý đều ở trên thân mọi người phía trước.
Không bao lâu, Tần Tang cũng nhìn thấy hoang đảo, phát hiện mọi người tranh nhau chen lấn nhào về phía hoang đảo.
Đã đến nơi!