Chương 192: Đan Long Sâm
Chương 192: Đan Long Sâm
Bỏ qua tạp niệm, Tần Tang chuyên tâm nhìn chằm chằm công pháp trong ngọc giản, khắc nó thật sâu trong đầu, sau đó chú tâm nhập định, bắt đầu tu luyện.
Hồng trần huyễn cảnh, Thiên Ma dụ hoặc.
Vừa mới bắt đầu tu luyện, Tần Tang đã rơi vào huyễn cảnh Thiên Ma, tâm ma bất ngờ bộc phát. Trước mắt là cảnh tượng mê loạn, chung quanh vang lên giọng nói dâm mỹ vô tận, mùi hương quỷ dị dẫn ra ngọn nguồn tình dục nơi sâu nhất trong lòng người.
Nếu như đổi thành người khác, coi như có thể bảo trì bản tâm trong ảo cảnh Thiên Ma, sau khi kiên trì một khoảng thời gian cũng nhất định phải dừng lại, ổn định tâm thần, thoát khỏi ảnh hưởng do huyễn cảnh tạo thành.
Nếu không một khi tâm cảnh xuất hiện sơ hở thì khó mà cứu vãn.
Nhưng cũng giống như lúc ở trong Bảo Hồ Lô Huyễn Cảnh, thần trí Tần Tang vẫn thanh tỉnh như cũ, không gì sánh được, nhìn thấy hồng phấn khô lâu cũng tuyệt đối không bị mê hoặc.
Vì thế, Tần Tang hoàn toàn không cần lo lắng ảnh hưởng của dục niệm Thiên Ma, tu luyện ngày đêm không ngừng, Ngọc Đỉnh trong cơ thể ngưng kết thành hình với một tốc độ kinh người, ngọc dịch dần dần đến đỉnh.
Tu vi dần tăng lên, Tần Tang càng hiểu rõ "Huyền Tẫn Ngọc Đỉnh Chân Kinh".
Tu luyện môn công pháp này, bản thân sẽ gặp nguy hiểm cực lớn, hậu quả khi bị thải bổ chỉ sợ cũng không nhẹ như lời Chưởng môn nói, chỉ có mấy sợi tơ tình quấy nhiễu.
Sau khi bị thải bổ, cho dù không bị gieo xuống Nguyên Thần Lạc Ấn thì cũng sẽ tình căn thâm chủng, không thể tự kiềm chế, sau này bất kể muốn phá tan bình cảnh hay tu luyện bình thường đều sẽ bị tơ tình ảnh hưởng.
Loại ảnh hưởng này thay đổi một cách vô tri vô giác, thời thời khắc khắc tồn tại, cực kỳ đáng sợ.
Vào lúc sắp đột phá, nó sẽ hóa thành tâm ma nhảy ra một cách đột ngột, tâm cảnh bị phá, tất cả nỗ lực sẽ trôi theo dòng nước, trừ phi là người có nghị lực vô cùng lớn, rất khó để tiến cảnh.
. . .
-Đệ tử tham kiến Chưởng môn.
Động phủ mở ra, Ngu chưởng môn đi đến, Tần Tang đứng dậy hành lễ.
Hắn ngưng tụ Ngọc Đỉnh, sắp luyện thành tầng thứ ba của "Huyền Tẫn Ngọc Đỉnh Chân Kinh" thì lập tức đánh ra Truyền Âm Phù, cho đến hôm nay, hắn đã bước lên Thiếu Hoa Sơn được nửa năm rồi.
Không biết tình trạng của những người khác như thế nào, nhưng Tần Tang có thể khẳng định, sẽ không có người nào nhanh hơn hắn.
Nghe Tần Tang nói hắn đã ngưng tụ Ngọc Đỉnh, sắc mặt của Ngu chưởng môn lại trầm xuống, nói:
-Lão phu sớm đã nhắc nhở các ngươi, không thể nóng vội khi tu luyện "Huyền Tẫn Ngọc Đỉnh Chân Kinh". Ngươi có biết một tháng trước, Hà Mộc bị dục niệm Thiên Ma phá mất tâm cảnh, nguyên dương tiết ra ngoài, tu vi rớt năm cảnh giới, suýt nữa mất mạng không!
Tần Tang ngẩn ra, cũng chỉ có thể tiếc nuối mà than thở
Sau khi cẩn thận xác nhận, lúc này vẻ mặt Ngu chưởng môn hơi hoà hoãn, kinh ngạc nhìn Tần Tang, gật đầu nói:
-Không nghĩ rằng ngươi lại là người đầu tiên ngưng tụ Ngọc Đỉnh, để ta xem thiên phú của ngươi. . . Hả? Ngũ Hành linh căn!
Tất nhiên Tần Tang lại dùng linh dược che giấu thiên phú của mình, nhưng không dám giấu viên Trúc Cơ Đan mình đã dùng nhưng không có chút hiệu quả nào.
Hắn trộm nhìn Ngu chưởng môn, Tần Tang phát hiện vẻ mặt hắn hình như không tốt lắm, trong lòng không khỏi thấp thỏm, trái tim thình thịch đập loạn, âm thầm nắm chặt hai tay.
Không phải do hắn không đủ bình tĩnh tỉnh táo, mà đây có khả năng là trong vòng mười năm, cơ hội gần nhất mà hắn tiếp cận được Trúc Cơ kỳ!
Ai ngờ, lúc này Ngu chưởng môn cũng đang lẩm bẩm trong lòng.
Hắn là Chưởng môn, quyền lực nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, chỉ là chư vị thượng sư thấy hắn lão luyện thành thục, không có hy vọng Kết Đan nên đẩy hắn ra ngoài xử lý việc vặt vãnh, để khỏi ảnh hưởng bọn họ tu hành mà thôi.
Cho tới bây giờ đại sự của Thiếu Hoa Sơn sư môn đều do Nguyên Anh tổ sư một lời quyết định, hoặc là pháp chỉ của chư vị Kim Đan Thượng Nhân sau khi thương nghị truyền xuống, còn hắn chấp hành theo.
Đệ tử Thiếu Hoa Sơn, sau khi đột phá Trúc Cơ kỳ, chỉ cần thiên phú không quá kém, đều có cơ hội bái nhập môn hạ của Kim Đan Thượng Nhân nào đó, có thể nói người người đều có chỗ dựa, vốn không sợ Chưởng môn như hắn, nhiều nhất thì ngoài sáng hơi cung kính hắn mà thôi.
Ngày thường hắn xử lý nhiều nhất là mấy việc lông gà vỏ tỏi trong sư môn. Một khi liên quan đến tranh đoạt lợi ích, hắn chỉ có thể biến thành con rối bị điều khiển, chờ kết quả ván cờ của phía trên.
Thậm chí việc phân phối Trúc Cơ Đan, hắn cũng khó có thể nhúng tay vào.
Thứ nhất sư môn có nghiêm quy, ai cũng không dám chống lại.
Thứ hai số lượng Trúc Cơ Đan có hạn, cho dù có thời điểm thu hoạch rất tốt, dư ra mấy viên, thì cũng đã bị người để mắt tới từ lâu, sớm xác định cho hậu bối, nếu như phân phối không đều, lập tức sẽ kiện đến chỗ của Kim Đan Thượng Nhân.
Lần này Ma Vật Chân Nhân truyền xuống pháp chỉ, tìm kiếm đạo lữ song tu, còn có thư xác nhận của tổ sư, đương nhiên hắn không dám ngạo mạn, biết rõ môn công pháp này có vấn đề, cũng phải cố gắng chuẩn bị thật tốt.
Thậm chí vì vậy mà vắt hết óc, chuẩn bị ba viên Trúc Cơ Đan, phòng ngừa bất cứ tình huống nào.
Lại không nghĩ rằng hết lần này tới lần khác gặp phải một đệ tử có Ngũ Hành linh căn, ba viên Trúc Cơ Đan chắc chắn không đủ, nếu như lúc này lại đi chiếm đoạt Trúc Cơ Đan của những người khác, làm nổi lên sóng gió, hắn cũng không thể đè xuống được.
Dù sao mình cũng đã tìm được người phù hợp điều kiện, xem như hoàn thành nhiệm vụ, còn lại để cho Ma Vật Chân Nhân tự mình xử lý đi, chỉ là mấy viên Trúc Cơ Đan mà thôi.