Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 193 - Chương 193: Cuối Cùng Cũng Thành

Chương 193: Cuối Cùng Cũng Thành Chương 193: Cuối Cùng Cũng Thành

Nghĩ tới đây, Ngu chưởng môn để cho Tần Tang yên lặng chờ, cân nhắc nên dùng từ nào, viết lên một kiếm phù, đánh ra ngoài.

Kiếm phù hóa thành lưu quang, trong nháy mắt biến mất khỏi chỗ sâu trong Vân Thương đại trạch, mau chóng bay đến động phủ của Ma Vật Chân Nhân.

Chỉ một lát sau, bên trong Vân Thương đại trạch không có một chút động tĩnh nào, ngược lại biển mây trên đỉnh của Thiếu Hoa Sơn đột nhiên nổi sóng, cấm chế rung chuyển, một đạo lục quang từ trên trời giáng xuống, thẳng tắp rơi vào vị trí động phủ của Tần Tang.

Ngu chưởng môn cảm nhận được, lách mình bay ra khỏi động phủ, ngửa đầu lên thì nhìn thấy một gốc linh được xanh biếc được bao bọc bởi lục quang, chỉ lớn tầm một bàn tay, cành lá giao nhau, hình dáng giống như một Chân Long, thân hình uốn lượn, tư thái uy vũ, ngửa đầu nhả châu, mắt rồng sáng ngời có thần.

Châu ngọc này chính là trái cây linh thảo, đỏ rực như lửa!

-Đan Long Sâm!

Trong lòng Ngu chưởng môn chấn động, nhịn không được mà hô lên, tiếp đó bên tai đột nhiên truyền đến pháp chỉ của tổ sư, "Ngươi hãy giúp người này luyện hóa Đan Long Sâm, nhanh chóng phá vỡ bình cảnh. Có nhân sâm này, không cần Trúc Cơ Đan cũng có thể Trúc Cơ."

Nét mặt Ngu chưởng môn trở nên nghiêm nghị, cúi thấp đầu xuống đất.

-Đệ tử cẩn tuân pháp chỉ tổ sư!

Trong động phủ, sau khi Tần Tang nhìn thấy dáng vẻ của Ngu chưởng môn, lập tức thông minh nằm sấp trên mặt đất, trong lòng đầy khiếp sợ và chờ mong, khiếp sợ là vì mình Trúc Cơ mà có thể kinh động Nguyên Anh tổ sư Đông Dương Bá, chờ mong là vì đối với Nguyên Anh tổ sư, để một đệ tử Trúc Cơ hẳn là việc cực kỳ đơn giản ư?

Lục quang tiêu tan, Đan Long Sâm rơi vào trước mặt Ngu chưởng môn .

Hai tay Ngu chưởng môn giơ cao, cẩn thận từng li từng tí nâng Đan Long Sâm, quỳ trên mặt đất không nhúc nhích một hồi lâu, khi đứng dậy thì hướng về đỉnh núi mà thi lễ, quay lại động phủ, nói với Tần Tang:

-Đứng lên đi.

Tần Tang đứng lên, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm linh dược hình rồng trong tay Ngu chưởng môn, muốn nói rồi lại thôi.

Thấy thế, Ngu chưởng môn thản nhiên mà nói:

-Đây là Đan Long Sâm, trực tiếp nuốt vào thì sẽ có hiệu quả giúp người phá tan bình cảnh. Thậm chí vào lúc Kết Đan, nếu như nhận được một gốc Đan Long Sâm ngàn năm, cũng có tác dụng phụ trợ nhất định. Loại linh dược này, Thiếu Hoa Sơn chỉ phát hiện được hai cây, cũng là may mắn của ngươi. Ta giúp ngươi luyện hóa thuốc này, chắc chắn có thể Trúc Cơ, còn không mau đa tạ tổ sư ban ân?

Tần Tang cố nén kích động, cẩn thận lạy phía đỉnh núi, đứng dậy hành lễ với Ngu chưởng môn:

-Ơn chưởng môn tương trợ, đệ tử tuyệt đối không dám quên.

Trong lòng của hắn rõ ràng, gốc Đan Long Sâm này là do mình trả một cái giá lớn là làm lô đỉnh để đổi lấy.

Tất nhiên, nếu như mình chỉ là một tán tu, bán mình cũng không có cửa.

Ngu chưởng môn nhẹ gật đầu, đánh ra mấy đạo Truyền Âm Phù, phân phó công việc tông môn xong, phất tay đóng động phủ lại, lấy tay nâng Đan Long Sâm lên, lòng bàn tay xuất hiện hỏa diễm, chậm rãi thiêu đốt bản thể của Đan Long Sâm.

Linh dược chèo chống trong ngọn lửa hơn một canh giờ, mới có vẻ khô vàng một chút.

Lúc này, sắc mặt Ngu chưởng môn có vẻ hơi tái nhợt, đột nhiên hắn khẽ quát một tiếng, hỏa diễm trong lòng bàn tay trở nên mãnh liệt, tốc độ khô héo của Đan Long Sâm càng lúc càng nhanh, cuối cùng khô héo nứt ra, từng giọt lục dịch thể bị ép ra từ bên trong, tự động dung nhập vào miếng Long Châu kia.

Long Châu đỏ thẫm, càng thêm tươi đẹp.

Ngu chưởng môn búng tay một cái, đánh Long Châu tới trước mặt Tần Tang rồi quát:

-Mau nuốt vào!

Sau khi nghe thấy mệnh lệnh của Ngu chưởng môn, Tần Tang không dám chần chờ, vội vàng mở miệng ra, nuốt Long Châu xuống, sau đó lập tức ngồi khoanh chân, chú tâm nhập định.

Long Châu vào bụng, trên thân Tần Tang hiện lên ánh sáng đỏ thẫm, cả người tựa như một con tôm lớn bị đun sôi, huyết nhục toàn thân đều biến thành màu đỏ, tản ra nhiệt độ vô cùng nóng, khiến cho không khí trong động phủ cũng trở nên hơi nóng rực.

Theo thời gian trôi qua, ánh sáng màu đỏ trên người hắn càng ngày càng mạnh, không khí trong động phủ vì nhiệt độ cao mà hơi xoắn lại.

Ngũ quan trên mặt Tần Tang cũng bắt đầu dần dần vặn vẹo, hình như đang phải chịu thống khổ khó có thể tưởng tượng được, mồ hôi trên trán đổ thành sông, mồ hôi rơi như mưa, mặt đất bị thấm ướt một mảng.

Ngu chưởng môn lạnh lùng đứng bên cạnh nhìn, không hề có ý định nhúng tay.

Thống khổ trong cơ thể Tần Tang càng ngày càng kịch liệt, thân thể thậm chí bắt đầu giống như bị co giật, hầu như khó mà duy trì tư thế ngồi khoanh chân, nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn nhắm chặt hai mắt, gắt gao cắn chặt hàm răng, liều mạng mà kiên trì.

'Ầm!'

Có một tiếng rên vang lên, tiếp đó trên cánh tay của Tần Tang bỗng có một chỗ bị nổ vang, da tróc thịt bong, nhìn kỹ thì hình như là kinh mạch bị nứt ra, một đạo hồng quang lóe qua, dược lực của Đan Long Sâm giống như một vệt cầu vồng, bắn ra ngoài.

Cùng lúc đó, bên ngoài thân thể Tần Tang bắt đầu chảy ra tạp chất màu đen, nhưng ngay lập tức bị nhiệt độ cao thiêu đốt, khiến cho nó cứng lại bám ở trên người.

Lúc này Ngu chưởng môn đưa tay ra nắm trên không trung, câu đạo dược lực kia vào lòng bàn tay, luyện đi tạp chất nhiễm trong đó, sau đó lấy ra một bình linh dịch, lấy ra một giọt nhỏ vào chỗ bị tổn thương của Tần Tang, vết thương khôi phục với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.

Đối với đệ tử Luyện Khí kỳ, dược lực của Đan Long Sâm vẫn quá mạnh, bình thường chỉ cần ăn một chút lục dịch, chậm rãi luyện hóa, dịch cân phạt tủy, bài trừ tạp chất trong thân thể, cải thiện tư chất, cho đến khi thích ứng được dược lực của Đan Long Sâm thì mới có thể sử dụng miếng Long Châu kia như vừa rồi, thử phá tan bình cảnh.
Bình Luận (0)
Comment