Chương 194: Thiếu Hoa Sơn
Chương 194: Thiếu Hoa Sơn
Nhưng Nguyên Anh tổ sư thúc cần gấp, Ngu chưởng môn không dám khinh thường, dứt khoát luyện hoá cả cây linh dược, cho Tần Tang ăn vào, ngay cả "Huyền Tẫn Ngọc Đỉnh Chân Kinh" cũng có thể tu thành, chả lẽ không chịu được một chút đau đớn này sao?
Với lại có hắn tự mình bảo vệ, chắc chắn sẽ không xảy ra sự cố gì.
Ngay sau đó, chỉ nghe từng tiếng vang "Ầm ầm ầm".
Trên thân Tần Tang tựa như thiên thương trăm lỗ, nhưng mỗi lần Ngu chưởng môn luôn kịp thời ra tay, tiêu hao hơn phân nửa bình linh dịch chữa thương, cứ thế mà trợ giúp Tần Tang vượt qua khó khăn này.
Chỉ khổ Tần Tang, cảm giác mình như bị ném vào trong lò lửa, huyết nhục cốt tủy trong cơ thể tựa như bị từng đao nhọn phá ra, sau đó lại dùng liệt hỏa nung khô, từ đầu tới đuôi, từ trong ra ngoài, bị nướng cả bên ngoài lẫn bên trong.
Chỉ có cảm giác mát mẻ mà mỗi lần linh dịch rơi vào trên người, hắn mới có thể thở một chút.
Kiên trì!
Cơ hội duy nhất trong cuộc đời này, nếu như bởi vì không chịu nổi đau đớn mà từ bỏ giữa đường, chính hắn cũng sẽ không tha thứ cho chính mình!
Cuối cùng, trên thân Tần Tang không có tạp chất mới chảy ra nữa, ánh sáng màu đỏ dần dần suy yếu, nhập sâu vào trong cơ thể, dần dần trở nên ảm đạm, vào lúc sắp biến mất, Ngu chưởng môn lại xối dược lực ở lòng bàn tay vào trong cơ thể Tần Tang, tiếp tục lặp lại quá trình trước đó.
Có lẽ là đã chết lặng nên tiếp sau đó mặt Tần Tang không thay đổi chút nào, chỉ là mỗi lần kinh mạch vỡ vụn, thân thể lại run rẩy, mức độ cũng càng ngày càng nhỏ.
Cuối cùng, cơ thể Tần Tang cũng hoàn toàn ổn định, hô hấp dần trở nên nhẹ nhàng chậm rãi, như trạng thái tu luyện bình thường.
Đột nhiên Ngu chưởng môn lách mình đi đến bên cạnh Tần Tang, tung một chút linh dịch còn thừa ra, dùng linh lực đánh vào tất cả các nơi trong thân thể Tần Tang, làm cho dược lực tan ra, để ẩn thương trong cơ thể hắn hoàn toàn khôi phục.
Khi trạng thái của Tần Tang chân chính ổn định, Ngu chưởng môn nhẹ gật đầu, im lặng mở cửa động phủ, đi ra ngoài.
Quay lại nhìn động phủ, trên mặt Ngu chưởng môn đột nhiên hiện lên vẻ hâm mộ, không phải với Tần Tang, mà là đối với Ma Vật Chân Nhân.
Cuối cùng có chỗ dựa vẫn thật tốt mà, ngay cả lô đỉnh phá bình cảnh mà cũng có thể được Nguyên Anh tổ sư ban thưởng Đan Long Sâm, còn để cho Chưởng môn như hắn Hộ Pháp.
Tinh thần Ngu chưởng môn chán nản, Ngự Kiếm mà đi.
. . .
Một tháng sau.
Động phủ vắng vẻ ròng rã một tháng, đột nhiên vang lên một tiếng cười ha ha, khiến người ta sợ hãi, lại còn giữa động phủ đen nhánh nên có vẻ vô cùng quỷ dị.
Ngay sau đó, tiếng cười càng ngày càng vang, biến thành cười to, cười một cách điên cuồng.
Người trong động phủ giống như bị điên, cười không ngừng đến nỗi thở không ra hơi, mắt cũng cười nước mắt nước mũi bay tứ tung, cười đến nỗi không đứng thẳng được, cho đến khi ho khan mới dừng lại.
Sột sột soạt soạt một lúc.
Dạ Minh Châu chiếu sáng động phủ, Tần Tang đứng lên, thay đạo bào mới toanh, hai mắt sáng ngời vô cùng.
Cuối cùng.
Trúc Cơ thành công!
Tần Tang cảm nhận cơ thể mình, biến hoá của khí hải là rõ ràng nhất, linh lực vốn ở trạng thái khí đã bắt đầu trở nên sền sệt trong quá trình đột phá, mãi đến khi đột phá thành công mới hoàn toàn hoá lỏng.
Sau khi Tần Tang hóa thân, linh lực trong động phủ điên cuồng rót vào trong cơ thể hắn, ở trong động phủ cao cấp của Thiếu Hoa Sơn, linh lực liên tục không ngừng, mãi cho đến khi lấp đầy khí hải một lần nữa, Tần Tang mới dừng lại.
Lúc này, linh lực trong cơ thể hắn bất kể số lượng hay chất lượng, đều mạnh mẽ hơn Luyện Khí kỳ rất nhiều, có thể nói là cách biệt một trời một vực.
Biến hóa khác là Nguyên Thần càng ngưng thực hơn, thần thức mạnh hơn, không chỉ có phạm vi cảm ứng lớn gấp mấy lần Luyện Khí kỳ, với cả hắn không cần gửi nhờ vào đồ vật mà thần thức cũng có thể ly thể, gặp phải một ít cấm chế yếu, hoàn toàn có thể dùng thần thức cưỡng ép phá giải.
Cũng không cần giống như lúc còn là Luyện Khí kỳ, vụng về trộm sử dụng Vọng Khí Thuật, chỉ cần thần thức quét qua thì có thể phát hiện linh lực dao động trên người đối phương, nhìn ra tu vi của đối phương.
Tóm lại vô cùng kỳ diệu.
-Đi ra!
Tần Tang khẽ quát một câu, một tia ô quang hiện lên, Ô Mộc Kiếm lơ lửng trước mặt hắn, nhẹ nhàng run run, như đang chúc mừng chủ nhân thành công phá tan bình cảnh.
Tâm tình Tần Tang vô cùng thoải mái, thúc dục "Chỉ Huyền Kiếm Quyết", chỉ thấy một đạo lục mang lóe lên, Ô Mộc Kiếm bay múa giữa hư không, sau lại hóa thành một gốc hoa sen xanh biếc, một hồi lâu mới biến mất.
Qua động tác này, linh lực trong khí hải hắn tất nhiên chỉ tiêu hao một bộ phận rất nhỏ, vẫn tràn đầy như cũ, sau này sẽ không cần để ý như thế, lo lắng tiêu hao kiếm khí.
Chỉ là trình độ Kiếm Đạo của hắn còn chưa đủ cao, chưa làm được Kiếm Khí Hóa Hồng, Ngự Kiếm phi hành.
Vui vẻ một lúc, Tần Tang mới bình ổn lại nội tâm đang kích động.
Sau khi khôi phục tỉnh táo, Tần Tang không thể không trở lại hiện thực, nụ cười trên mặt, kích động trong mắt biến mất, tất cả đều là do hắn đáp ứng làm lô đỉnh mà đổi lấy được.
Lấy chỗ tốt từ sư môn, không thể quỵt nợ, không chỉ phải làm, mà còn phải làm cho thật tốt, khiến cho bọn hắn hài lòng.
Tần Tang không nóng lòng báo tin mình Trúc Cơ thành công cho Chưởng môn, nghỉ ngơi hồi phục một lúc lại bắt đầu tu luyện Huyền Tẫn Ngọc Đỉnh Chân Kinh, chỉ cần một bước cuối cùng, Ngọc Đỉnh thành hình, ngọc dịch tràn đầy, sẽ luyện thành công pháp.
Hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý làm lô đỉnh từ sớm rồi.
. . .
Chưởng Môn Phong đại điện.
Ngu chưởng môn đang thương nghị công việc của tông môn với các vị quản sự Trúc Cơ kỳ, đột nhiên có một đạo Truyền Âm Phù bay vào đại điện, Ngu chưởng môn xem qua, sau đó trên mặt lộ vẻ vui mừng, ra lệnh cho mọi người tuỳ cơ ứng biến, sau đó Ngự Kiếm rời khỏi đại điện, bay thẳng đến Thiếu Hoa Sơn.