Chương 195: Vịn Tường Đi Ra
Chương 195: Vịn Tường Đi Ra
Lúc Ngu chưởng môn đến, động phủ đã mở, Tần Tang đứng ở cửa động phủ, nhìn ra xa xa, lần đầu tiên có tâm trạng tốt mà dò xét Vân Thương đại trạch này.
Đại trạch mông lung, trời nước một màu.
Tầm mắt nhìn tới, không xa không không gần.
Thoáng nhìn thấy kiếm quang phá không tới, Tần Tang hành lễ từ xa:
-Đệ tử bái kiến Chưởng môn.
-Chúc mừng Tần sư. . . Tần sư đệ!
Ngu chưởng môn áp độn quang xuống, quan sát hắn, nhìn có vẻ còn vui vẻ hơn Tần Tang:
-Tần sư đệ không cần đa lễ, dựa theo lễ cũ của giới tu hành, ta và người hôm nay đều là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, sau này luận giao ngang hàng. Ta lớn hơn ngươi vài tuổi, nếu như Tần sư đệ không chê, có thể gọi ta là sư huynh.
-Bái kiến Chưởng môn sư huynh.
Tần Tang nghe lời, đổi lại xưng hô, nhưng lễ tiết không hề khinh thường:
-Tần Tang có thể được như ngày hôm nay, toàn bộ là nhờ Chưởng môn sư huynh chăm sóc.
Ngu chưởng môn vuốt râu mà cười, thầm nói người này có lễ độ, không uổng công lần này mình phải chịu giày vò.
Tuy nói là bị đưa đi làm lô đỉnh, nếu như Ma Vật Chân Nhân động phàm tâm, Tần Tang trở thành song tu đạo lữ của Kim Đan Thượng Nhân, cũng không phải chuyện không thể.
-Huyền Tẫn Ngọc Đỉnh Chân Kinh"....kia
Tần Tang gật đầu rồi nói:
-Sư đệ đã Trúc Cơ thành công từ sớm, không dám quấy rầy Chưởng môn sư huynh nên đã luyện thành tầng thứ ba của "Huyền Tẫn Ngọc Đỉnh Chân Kinh". Hôm nay Ngọc Đỉnh đã thành, ngọc dịch tràn đầy, phải làm như thế nào, xin Chưởng môn sư huynh phân phó, sư đệ nhất định làm theo.
Ngu chưởng môn gật đầu nói:
-Tần sư đệ có thể có lòng như vậy thật tốt, chờ một chút, ta sẽ bẩm báo Ma Vật sư thúc.
Nói xong, Ngu chưởng môn đánh ra một đạo kiếm phù, hai người đứng ngoài động phủ lẳng lặng chờ đợi, Tần Tang nhìn kiếm phù dần đi xa, đột nhiên cảm thấy thấp thỏm trong lòng, mặc dù đã xây dựng tâm lý từ trước nhưng lúc chân chính đối mặt vẫn tràn ngập lo lắng.
Kiếm phù đi xa.
Không bao lâu, chỗ sâu trong Vân Thương đại trạch đột nhiên có một đạo ngân bạch chi quang sáng lên, dùng tốc độ khiến người nhạc nhiên bay tới, một cái phi thuyền màu trắng xinh xắn lơ lửng trước mặt hai người.
Ngu chưởng môn hiểu ý, quay đầu nói với Tần Tang:
-Tần sư đệ, Ma Vật Chân Nhân dùng pháp khí đón ngươi, ngươi hãy đi theo pháp khí đi, sư huynh không tiện đưa tiễn.
Tần Tang hít thật sâu, đang định bước lên thì bị Ngu chưởng môn gọi lại, đồng thời đưa cho hắn một bình ngọc.
-Đây là Cửu Dương Đan, nếu như sư đệ cần dùng đến, nhớ rõ không thể chậm trễ quá lâu, phải mau tìm một chỗ ăn Cửu Dương Đan vào, luyện hóa dược lực, tái tạo căn cơ, dược hiệu được phát huy một cách tốt nhất. Nếu không một khi khí hải vỡ vụn, thì mọi việc đều phải dừng lại. Chờ sau khi xong việc, Tần sư đệ nhớ đến Chưởng Môn Phong, ta sẽ sửa đổi sách ngọc cho ngươi, còn có rất nhiều chỗ tốt mà chỉ cao giai đệ tử mới có cũng có thể nhận, không được quên.
-Khiến Chưởng môn sư huynh phí tâm rồi.
Tần Tang nhận bình ngọc, nhìn thấy bên trong có một viên hỏa hồng đại đan, bình ngọc chưa hề mở ra cũng có thể cảm giác được Thuần Dương chi khí do linh đan tản ra đập vào mặt, đây chính là linh đan thượng giai bổ dưỡng.
Từ biệt Ngu chưởng môn, Tần Tang đạp lên phi thuyền, cảm thấy dưới chân run lên, trong chớp mắt đã vụt xa tận mấy trăm trượng.
Phi thuyền nhanh như điện chớp, không bao lâu đã bay ra khỏi phạm vi của Thiếu Hoa Sơn sơn môn, phi thuyền vẫn không ngừng, lái vào phía sâu trong đại trạch, từng hòn đảo lớn nhỏ dưới chân, linh tú sơn phong vút qua, đất liền càng ngày càng ít, chỉ có vài đảo nhỏ.
Pháp khí nhanh nhất mà Tần Tang từng ngồi qua là lúc vừa gia nhập Khôi Âm Tông, ba vị sư thúc chung nhau chấp chưởng phi toa, nếu so với chiếc phi thuyền này thì đúng là chậm như ốc sên.
Bay thêm một khoảng nữa, phi thuyền chợt giảm tốc độ, cuối cùng bay trên không trung của một hòn đảo.
Tần Tang cúi người nhìn xuống phía dưới, hòn đảo này không lớn, lớn hơn hoang đảo động phủ kia của mình một chút, kỳ lạ là, đảo nhỏ hiện ra một hình tròn ngay ngắn, bên trên hòn đảo có một tầng sương mù, có thể lờ mờ nhìn thấy trên đảo hai bên trái phải đều có sơn mạch, suối nước chảy róc rách trong sơn cốc, cây xanh như đệm, kỳ hoa dị thảo, phong cảnh đẹp vô cùng.
Phi thuyền chậm rãi hạ xuống, mây mù trên đảo tự động tản ra hai bên, Tần Tang cảm nhận, giờ mới biết những mây mù này chắc là dị tượng do trận pháp sinh ra.
Đại trận chỉ vừa mới mở ra, lộ ra chút khí tức mà thôi đã khiến Tần Tang âm thầm sợ hãi, không dám lỗ mãng.
Tiến vào đảo, ngay lập tức Tần Tang cảm nhận được linh khí cực kỳ nồng đậm, trong lòng biết hòn đảo nhỏ này chỉ sợ không đơn giản như Linh Nhãn, động phủ của hắn không thể so sánh được với nơi này.
Dù sao cũng là động phủ của Kim Đan Thượng Nhân, hâm mộ cũng không làm gì được.
'Hưu!'
Phi thuyền mang Tần Tang đến trước một toà nhà tranh trong cốc, sau khi để hắn xuống thì lập tức xoay mình bỏ chạy, khiến Tần Tang vô cùng bất ngờ.
Tần Tang nhìn chung quanh, nhà tranh không lớn, cửa sổ đóng chặt, bên trong không có chút động tĩnh nào.
Hắn không dám dùng thần thức xem xét, để tránh mạo phạm, đứng nghiêm trước cửa, chờ một lúc lâu, bên trong vẫn không có người nói chuyện, hắn âm thầm thấy kỳ quái, nhịn không được thi lễ rồi nói khẽ:
-Đệ tử Tần Tang, bái kiến Ma Vật sư thúc.
Vẫn không có người đáp lời.
Trong phòng không có ai sao?
Trong lòng Tần Tang tràn đầy nghi ngờ, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn cứ bị bỏ ở bên ngoài như vậy, cũng không dám tự tiện rời đi, đợi một đêm rồi lại đến ban ngày.
Đêm khuya, trăng sáng.
Đột nhiên có tiếng "Kẹt kẹt", cửa gỗ tự động mở ra, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng truyền ra:
-Vào đi.