Chương 196: Hạc Giấy
Chương 196: Hạc Giấy
Giọng nói thật dễ nghe.
Tần Tang giật mình, vội vàng phủi bụi trên người, nghiêm mặt, nhấc chân đi vào, nhìn thấy dưới ánh nến trong nhà gỗ, có một nữ tử trẻ tuổi đang ngồi, hình như nàng cũng khô tọa một đêm ở đó.
-Đệ tử bái kiến. . .
Tần Tang đang định quỳ xuống, thoáng nhìn tướng mạo của nữ tử, bỗng nhiên ngây ra.
Lúc hắn ở Thiếu Hoa Sơn, nghe danh của Thần Yên tiên tử không chỉ một lần, bất kể kẻ nào nhắc đến Thần Yên tiên tử, đều như si như say, cho dù là các sư tỷ cùng là nữ tử nhưng chỉ cần nhìn qua chân dung Thần Yên tiên tử thì đều vô cùng si mê.
Hắn vô cùng tò mò, đòi Trang Nghiêm bức chân dung mà Thiếu Hoa Sơn lén lút lưu truyền, nghe nói do một vị sư huynh là Đan Thanh Thánh Thủ dốc lòng làm.
Nữ tử trong tranh làm bạn cùng mây trắng và Tiên Hạc, tay áo bồng bềnh, quả thật di thế độc lập, khí chất như tiên, là tuyệt mỹ nữ tử thế gian khó tìm.
Hôm nay thấy, phong thái trong bức họa không thể nào sánh bằng người thật.
Tần Tang cũng không phải bị dung mạo làm khiếp sợ, hắn khiếp sợ là vì rõ ràng bảo là Ma Vật Chân Nhân, nhưng người trong phòng lại là Thần Yên tiên tử?
-Thần Yên. . .
Tần Tang há to miệng, hơi ngừng lại, đột nhiên hắn không biết nên xưng hô với Thần Yên tiên tử như thế nà, lai lịch của nàng vô cùng thần bí, các đệ tử trong tông môn khi nhắc đến nàng đều gọi là tiên tử, cũng không dựa theo lệ cũ gọi là sư tổ.
-Đệ tử Tần Tang, bái kiến Thần Yên sư thúc.
Tần Tang lấy lại bình tĩnh, dùng đại lễ bái kiến, còn mắt thì nhìn ánh đèn dưới mặt đất, trong lòng sôi trào như nước, không biết đây rốt cuộc là tình huống gì.
Lúc này, hắn đột nhiên nhớ tới, vì để Kết Anh mà Thần Yên tiên tử bế quan hai mươi năm, lúc hắn mới vừa vào Thiếu Hoa Sơn, Thần Yên tiên tử vẫn bế quan ở Tịnh Nguyệt Phong, vừa mới xuất quan không lâu trước đây, nghe nói là vì đột phá Nguyên Anh thất bại.
Chẳng lẽ không phải Ma Vật Chân Nhân, mà là. . .
. . .
Phương đông, trời sáng.
Tần Tang vịn tường đi ra.
Hai mắt vô thần, sắc mặt vàng như nến, tóc hoa râm.
Trong nhà gỗ.
Nàng dùng linh lực quét đi quét lại không biết bao nhiêu lần, hình như trong phòng vẫn còn lưu lại mùi của một người khác.
Thần Yên tiên tử quần áo chỉnh tề, ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, phía trước bồ đoàn treo chân dung một người, không phải là Đông Dương Bá.
Vốn dĩ dựa theo yêu cầu của công pháp, hiện tại nàng nhất định phải bế quan nhập định ngay, dùng tà công và nguyên dương của người này, tìm thời cơ để đột phá.
Nhưng nàng lại cứ khô tọa như vậy, hai mắt mơ hồ, ánh mắt không có tiêu điểm nhìn vào bức họa, vẻ mặt hơi quái dị, hình như đang giãy dụa điều gì đó, cuối cùng thì thào hỏi bức họa:
-Sư phụ, đồ nhi tu luyện tà công, làm tổn thương người vô tội. . . đồ nhi đang làm sai ư?
Bức hoạ là vật chết, đương nhiên sẽ không cho nàng đáp án.
Trong nhà gỗ yên tĩnh không một tiếng động.
Một lát sau, Thần Yên tiên tử bỗng ngồi thẳng, vẻ mơ hồ dần tản đi, vẻ mặt kiên quyết.
Nàng mở hai tay ra, lòng bàn tay có mười mấy cây ngân châm mảnh như sợi tóc.
'Xoạt!'
Hai tay Thần Yên tiên tử vung lên, những ngân châm kia bỗng nhiên tản ra, hàn quang trên ngân châm lập loè, cây kim tản ra từng tia hàn khí, nhiệt độ trong nhà gỗ cũng giảm đột ngột.
Những ngân châm này bay giữa không trung, chỉ vào từng huyệt vị trên người nàng, trong đó nhiều nhất là huyệt vị trên đầu.
Tiếp đó, hai tay Thần Yên tiên tử biến đổi, đánh từng đạo phù văn thần bí lên thân ngân châm, ngân châm càng thêm lấp lánh, phù văn phía trên xoay chuyển, vô cùng huyền ảo.
'Vù vù. . .'
Từng sợi ngân châm cắm lên người nàng, đâm thật sâu vào trong huyệt vị, vẻ mặt nàng vẫn không hề thay đổi, tựa như không cảm giác được đau đớn, khi một ngân châm cuối cùng cắm lên đỉnh đầu nàng, sắp đâm vào huyệt Bách Hội, Thần Yên tiên tử bỗng nhiên chần chờ, hình như nhớ ra điều gì đó.
Ngân châm lơ lửng trên đỉnh đầu nàng, không thể nào tiến thêm.
Thần Yên tiên tử cong ngón tay búng một cái, linh lực biến thành một tờ giấy trước mặt nàng, sau đó tờ giấy kia tự động gấp thành một con hạc giấy.
Trong căn nhà gỗ u ám, hạc giấy vỗ hai cánh, rơi xuống một chút vụn sáng, bay quanh Thần Yên tiên tử, phát ra tiếng hạc kêu trong trẻo, tựa như đang cảm ơn người đã tạo ra mình, tung tăng nhảy như chim sẻ.
Nhìn hạc giấy nghịch ngợm, Thần Yên tiên tử bỗng nở nụ cười, khiển trách mà điểm một chút lên đỉnh đầu hạc giấy, thì thầm bên tai nó vài câu.
Một lát sau, hạc giấy gật đầu, nhẹ giọng gáy vang, từ cửa sổ bay ra ngoài.
. . .
Trên đỉnh Thiếu Hoa Sơn.
Độc phong hiểm trở gần như đâm vào Cửu Thiên Cương Phong, tuyết trắng mênh mông.
Đỉnh núi chính là nơi linh mạch hội tụ của Thiếu Hoa Sơn, linh khí vô cùng nồng đậm, nhưng trên đỉnh núi tuyết, chỉ có một tòa động phủ, là nơi tĩnh tu của Thiếu Hoa Sơn Nguyên Anh tổ sư Đông Dương Bá.
Ngoài gió lạnh thời thời khắc khắc không ngừng gào thét ra, đỉnh núi không có tạp âm nào khác, đệ tử Thiếu Hoa Sơn tuyệt đối không dám đến nơi này quấy rầy tổ sư.
Đột nhiên, phía chân trời xa xăm có tinh quang bay đến, bên trong tinh quang đó là một con hạc giấy lớn khoảng một bàn tay, cố gắng vượt qua gió mạnh để bay tới trước toà động phủ kia, cửa động phủ yên lặng mở ra, linh lực hóa thành một bàn tay lớn nâng hạc giấy vào.
Trong động phủ.
Đông Dương Bá bóp nát hạc giấy, mỉm cười.