Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 2035 - Chương 2035: Thăng Linh (Hạ)

Chương 2035: Thăng Linh (hạ) Chương 2035: Thăng Linh (hạ)

Nhìn thấy Tần Tang và Lưu Ly, đôi mắt đẹp Đồng Linh Ngọc sáng lên, nhẹ giơ tay che miệng mỉm cười: "Một đôi bích nhân thật đẹp! May mắn bản cung xin Giang điện chủ và Sư chưởng tọa hỗ trợ, mời đạo trưởng làm khách khanh Thính Tuyết Lâu, không phải há sẽ bỏ qua một nhân duyên tốt đẹp sao?"

Chuyện giả hôn tự nhiên không có khả năng nói cho Đồng Linh Ngọc biết.

Đồng Linh Ngọc tưởng bọn hắn là cố nhân trùng phùng, tình cũ quay lại, lộ ra ý cười trêu chọc.

Tần Tang chắp tay hoàn lễ.

Sau một phen hàn huyên.

"Các ngươi kết làm đạo lữ, bản cung coi như nửa bà mối, đương nhiên không có ý kiến gì. Bất quá, cũng nên đi yết kiến cung chủ."

Đồng Linh Ngọc đứng lên: "Việc này không nên chậm trễ, các ngươi theo ta đi Lăng Tiêu Phong."

Ba người từ biệt Giang điện chủ, kết bạn bay tới hướng trung tâm bảy mươi hai suối, rất mau tới dưới Lăng Tiêu Phong.

Dù cho đại trưởng lão tự mình dẫn bọn hắn tới, cũng bị vệ binh kiểm tra, nói rõ ý đồ đến, mới được cho vào trong núi.

Ba người leo lên một toà đình đón khách giữa sườn núi.

"Các ngươi ở đây đợi chút, ta đi lên trước."

Đồng Linh Ngọc để bọn hắn lại, cũng không có ý bảo Tần Tang lấy xuống Thiên Hồ Diện, ngữ khí mang theo một tia cổ quái: "Không cần khẩn trương, cung chủ đã bế quan nhiều năm, chưa chắc có thời gian gặp các ngươi."

Tần Tang và Lưu Ly liếc nhau.

Cung chủ cự tuyệt triệu kiến, chính hợp ý bọn hắn.

Tần Tang chưa hẳn sợ vị cung chủ này, lại không nghĩ không duyên cớ sinh ra phong ba.

Trong khi nói chuyện, Đồng Linh Ngọc thi triển thân pháp, biến mất trong tầm mắt.

Đỉnh Lăng Tiêu Phong.

Nơi đây có một mặt ngọc bích, khảm vào vách núi, lưng bắc hướng nam, bóng loáng như gương.

Trước ngọc bích có một hồ nhỏ, nước hồ thanh tịnh thấy đáy, hai con cá chép vàng lẳng lặng dạo chơi, mặt nước không gợn sóng, dị thường u tĩnh, bốn phía không thấy thân ảnh vệ binh.

Đồng Linh Ngọc đi tới ven hồ, nhìn ngọc bích, thi lễ, cất cao giọng nói: "Đồng Linh Ngọc bái kiến cung chủ."

Trong ngọc bích không có ai trả lời.

Đồng Linh Ngọc đứng tại chỗ, không nhúc nhích, trên mặt cũng không lộ vẻ nôn nóng.

Không biết chờ tới bao lâu.

Bên trong bỗng truyền ra một thanh âm khàn khàn: "Linh Ngọc, ngươi đã đến."

Giọng nói đối phương vô cùng bình thản, từ đó nghe không ra mảy may tình cảm.

Đồng Linh Ngọc nói: "Cung chủ, Băng Yêu tinh sắp đại thành, các mạch đã bàn bạc, chuẩn bị năm sau mở ra thánh địa."

"Được. Đến lúc đó, ta sẽ ra mặt."

Đồng Linh Ngọc do dự một chút, có chút lo âu hỏi: "Cung chủ, vết thương của ngài. . ."

"Không ngại."

Thanh âm bên trong vẫn như cũ không chút chập chùng.

Đồng Linh Ngọc gật đầu, không hỏi thêm nữa: "Có hai tiểu bối chuẩn bị kết làm đạo lữ, bởi vì liên quan tới tranh đoạt Tẩy Thân trì, đến đây bái kiến cung chủ, đang chờ ở dưới núi."

"Ngươi cảm thấy thế nào?"

"Chính là ông trời tác hợp cho." Đồng Linh Ngọc không chút do dự nói.

"Vậy cho phép."

Cung chủ cực kì tùy ý công nhận việc này, quả nhiên như Đồng Linh Ngọc đoán, không có ý gặp Tần Tang cùng Lưu Ly.

Thần sắc Đồng Linh Ngọc giật mình, đáp: "Rõ!"

Nàng khẽ cúi đầu, đáy mắt hiện lên một tia hiểu rõ, thi lễ một cái, quay người đi xuống chân núi.

Bên trong vách núi.

Phía sau ngọc bích thanh tịnh vô hạ, đúng là có một hang đá đơn sơ có thể xưng là nghèo khổ.

Trong hang đá phiêu đãng sương mù màu trắng, mang theo hàn ý cực kỳ đáng sợ, tu sĩ tu vi hơi thấp tiến vào trong sẽ bị đông cứng.

Dưới tầng tầng sương mù là một tòa hàn đàm.

Phía trên hàn đàm, lại có một quan tài băng, lẳng lặng phiêu phù ở nơi đó, bị hàn vụ bao khỏa.

Trong quan tài băng nằm một nam tử.

Hàn vụ lượn lờ.

Từng tia từng sợi thấm vào băng quan, trên băng quan tồn tại vô số phù văn trong suốt, có chút lấp lóe, bất quá mắt thường không dễ phân biệt. Những phù văn này cực kì kì lạ, băng quan càng tản ra một loại ba động kỳ dị, phảng phất cả người bên trong hòa làm một thể với thiên địa.

Người này mặc một bộ bạch bào, đầu đội ngọc quan, tướng mạo đường đường, dù chỉ nằm trong quan tài băng, như là một người chết, lại mang theo một cỗ uy nghiêm khó nói lên lời, khiến người ta sinh ra tâm cúng bái.

Y phi thường trẻ tuổi, lại có một loại khí tức mục nát, làn da bên ngoài cực kì tái nhợt.

Y chính là cung chủ Huyền Thiên cung —— Ân Trường Sinh.

Nếu để người bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng sau ngọc bích, chắc chắn sẽ giật nảy cả mình, khó có thể tưởng tượng, cung chủ lại nằm trong quan tài băng.

Trong sát na Đồng Linh Ngọc quay người rời đi.

Mi mắt Ân Trường Sinh hơi rung động, bỗng nhiên mở ra, lộ ra hai con ngươi phảng phất huyền băng điêu khắc thành, con ngươi màu đen gần như biến mất, sau đó chậm rãi nhắm lại.

Theo Đồng Linh Ngọc đi xuống Lăng Tiêu Phong, Tần Tang nhớ tới lời mời của Hỗn Ma lão nhân, nói bóng nói gió hỏi vài câu, nhìn ra Đồng Linh Ngọc cũng không được mời.

Vậy có chút ý vị sâu xa.

Bất quá, thánh địa một năm sau mới mở ra.

Ngày nay hắn muốn chuyên tâm tiến vào thánh địa, chuẩn bị tư cách tranh đoạt Tẩy Thân trì, chuyện cần làm còn có không ít, không thể phân tâm, nên để việc này qua một bên.

Tần Tang và Lưu Ly cũng không ở tại Nguyên Cực Điện quá lâu, Tần Tang và Giang điện chủ ước định về sau lại đến bái phỏng, sau đó trở về Thính Tuyết Lâu.

Đại điển đang chuẩn bị khua chiêng gõ trống.

Tần Tang và Lưu Ly không có yêu cầu đặc thù gì, hoàn toàn buông tay cho Sư Tuyết làm.

Tần Tang vẫn tĩnh tu trong toà tiểu lâu kia.

Mặc kệ bên ngoài bận rộn thế nào, hắn vẫn đóng cửa từ chối tiếp khách, phong bế động phủ.

Vỗ nhẹ túi Linh Thú.

Hỏa Ngọc Ngô Công từ đó bay ra.

Lúc trước nó được sử dụng cho Tam Linh Bàn Vương Trận, Hỏa Ngọc Ngô Công uể oải thật lâu, mấy năm gần đây mới khôi phục nguyên khí, lại lần lượt ăn đan dược Tần Tang lấy được, tu vi đã là đệ tam biến đỉnh phong.

Tiếp theo, Tần Tang lại gọi ra Thiên Mục Điệp.

Nhìn hai đứa chơi đùa, Tần Tang lộ ra vẻ trầm tư.

Lúc trước hắn một mực suy nghĩ, là hiện tại giúp Thiên Mục Điệp thăng linh, hay là để nó chậm rãi tu luyện, sau khi tự đột phá đệ tứ biến trung kỳ lại giúp đỡ nó thăng linh, nhất cử đẩy nó tới đệ tứ biến hậu kỳ.

Cảnh giới càng cao, tu luyện càng khó.

Như vậy mới có thể phát huy ra giá trị lớn nhất của Thăng Linh Tế.

Đối với Thiên Mục Điệp, Tần Tang mong đợi cực lớn, tương lai đột phá Nguyên Anh hậu kỳ, thậm chí Hóa Thần kỳ, đều cần nó trợ chút sức lực.

Vì thế, hắn tình nguyện chờ lâu mấy trăm năm.

Bất quá, hiện tại Tần Tang lại có khuynh hướng để nó thăng linh.

Một là cảnh giới càng cao, tỷ lệ thăng linh thất bại càng cao, đợi đến về sau ích lợi lớn, phong hiểm cũng lớn, chưa chắc là chuyện tốt.

Thứ hai cũng là bị lời nói Lưu Ly làm ảnh hưởng.

Sư phụ Lưu Ly chính là đại tu sĩ, lại tu luyện Băng phách thần quang, thực lực mạnh có thể tưởng tượng.

Tu vi Tần Tang cao hơn Lưu Ly một cảnh giới, vẫn bị nàng làm giật nảy mình, mà lúc đó Băng phách thần quang của nàng còn chưa đại thành, có thể thấy được môn thần thông này đáng sợ cỡ nào.

Sư phụ nàng thực lực mạnh như vậy, lại e ngại cung chủ không dám trở về Huyền Thiên cung, tình nguyện bị nhốt ở Tử Vi cung mấy trăm năm, cũng không cầu viện Huyền Thiên cung.

Tần Tang rất khó tưởng tượng tu vi Ân Trường Sinh thế nào, chẳng lẽ là nửa bước Hóa Thần trong truyền thuyết thật tồn tại sao?

Hoặc là, trong tay cung chủ còn có một Linh Bảo, hay là có thủ đoạn cường đại, khiến Băng Diêu e ngại.

Đối mặt Ân Trường Sinh, Thái Dương Thần Thụ chỉ sợ không thể mang đến nhiều ưu thế.

Tần Tang tận lực phòng ngừa xảy ra xung đột vơi Ân Trường Sinh, nhưng vẫn phải chuẩn bị.

Trong đấu pháp cấp bậc đại tu sĩ, Thiên Mục Điệp chỉ có thể dùng để cảnh báo, thần thông Thiên Mục đã không thể thần không biết quỷ không hay thăm dò đối phương.

Đột phá đệ tứ biến trung kỳ, có lẽ giấu diếm được linh giác đại tu sĩ.

——

——
Bình Luận (0)
Comment