Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 2044 - Chương 2044: Giết Mãng

Chương 2044: Giết mãng Chương 2044: Giết mãng

Quang kính vì Thương Lục tranh thủ thời gian quý giá.

Tinh thần của gã bị mãng kỳ khiên động, chưa từng ngờ tới Lưu Ly đã tu luyện Băng Phách Thần Quang đến đại thành, bất ngờ không đề phòng, căn bản trốn tránh không kịp.

Nếu không phải bảo vật này kịp thời hộ chủ, hiện tại đã phân thắng bại.

Bởi vì gã phải đối mặt không chỉ Băng Phách Thần Quang, vẫn còn Kim Trầm Kiếm của Tần Tang, hai mặt thụ địch.

'Răng rắc!'

Bên trên quang kính trước mặt Thương Lục truyền đến tiếng bạo hưởng liên tiếp.

Quang kính cấp tốc hiện đầy vết rạn, bề mặt ngoài bị một tầng băng sương bao trùm, bảo vật này còn chưa phát huy toàn bộ uy lực, đã bị đông cứng, đánh mất uy năng.

Băng Phách Thần Quang vô thanh vô thức vọt tới.

Lưu Ly không che giấu nữa, hàn khí thấu xương làm Thương Lục hãi hùng khiếp vía một hồi.

Thần thông đệ nhất Thính Tuyết Lâu quả nhiên danh bất hư truyền.

Cùng lúc đó, âm thanh kiếm rít vang vọng chân trời, kiếm quang phá không, lưu lại trên bầu trời đêm một đạo trường hồng, tản mát kiếm khí sắc bén đến cực hạn, lao thẳng đến Thương Lục!

Ngoài lôi đài, thần sắc đám người Ân điện chủ ngưng trọng, điều động chân nguyên, tùy thời chuẩn bị nhúng tay.

Nguyên Anh đấu pháp, thắng bại quyết định trong nháy mắt.

Thương Lục không thể nhìn thấu cạm bẫy, bị đối thủ thừa lúc, đánh mất tiên cơ, lạc bại cơ hồ đã trở thành kết cục đã định, trừ phi gã còn thủ đoạn lật bàn.

Trước có Băng Phách Thần Quang, sau có Kim Trầm Kiếm.

Thương Lục trong nháy mắt rơi vào tình cảnh cực kì nguy cấp.

Bất quá, Thương Lục có thể tu luyện đến cảnh giới hôm nay, tuyệt không phải bình thường.

Gã gặp nguy không loạn, nhìn cũng không nhìn Kim Trầm Kiếm sau lưng, lập tức triệu hồi ngọc thước.

Ngọc thước vốn đang bắn đến Lưu Ly, được nửa đường thì quay ngược lại, trực tiếp vượt qua Thương Lục, hóa thành một đạo bạch quang, lao đến Kim Trầm Kiếm.

'Ầm!'

Kiếm thước giao kích.

Vô số kiếm khí và bạch quang bắn tứ tán, đạo đạo lưu quang, điềm lành rực rỡ, giống như một đóa Yên Hoa chói lọi nở rộ trong đêm, cực kì mỹ lệ.

Ngọc thước vội vàng nghênh chiến, không hề nghi ngờ bị một kiếm đánh bay.

Bất quá, thế công của kiếm quang bởi vậy bị lệch đi.

Áp lực trên thân Thương Lục chợt giảm, dùng sức vỗ giới tử đại bên hông, một chiếc khăn tuyết từ đó bay ra.

Bảo vật này mới xuất hiện liền vỡ nát thành từng khúc, bị kiếm thước va chạm tạo thành ba động xông đến đánh tan, biến mất vô tung vô ảnh, nhìn cực kỳ yếu ớt.

Đang lúc đám người hiếu kì.

Chung quanh Thương Lục tự dưng dâng lên một đoàn sương trắng, vây quanh gã.

'Tạch tạch tạch két...'

Băng Phách Thần Quang theo sát đánh tới, bề ngoài sương trắng trong nháy mắt bị đông cứng thành băng. Thương Lục cũng bị bao phủ trong băng cầu, Băng Phách Thần Quang tiếp tục lan tràn vào trong băng cầu.

… …

Một bên khác.

Tần Tang lách mình đánh đến.

Hắn cũng lần đầu thấy Lưu Ly toàn lực thi triển Băng Phách Thần Quang, khó trách Lưu Ly đủ lòng tin một mình nghênh chiến Thương Lục.

Nếu không phải món pháp bảo kia tự động hộ chủ, hắn và Lưu Ly đã đánh bại Thương Lục.

Ánh mắt Tần Tang lấp lóe, triệu hồi Kim Trầm Kiếm, vặn người lao thẳng đến mãng kỳ, không phối hợp Lưu Ly công kích Thương Lục.

Bên ngoài lôi đài, đám Nguyên Anh nhìn chằm chằm, tùy thời có thể nhúng tay, bọn hắn cho dù chiến thắng, cũng không thể đánh trọng thương hoặc giết chết Thương Lục.

Thương Lục lạc bại đã là vấn đề thời gian.

Đã như vậy, không bằng cho gã một bài học.

Trong lòng Tần Tang đã lập kế hoạch, nhìn cũng không nhìn Thương Lục, thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện trên mãng kỳ, hung hăng điểm một chỉ xuống.

'Vèo!'

Kim Trầm Kiếm bắn ngược lao xuống.

Kiếm khí bộc phát, mãng kỳ lung lay sắp đổ.

Nhiệm vụ của mãng kỳ là trấn áp Lưu Ly, trong điện quang hỏa thạch, thế cục đột biến, không kịp điều chỉnh. Ba đầu tuyết mãng càng không thể tự thoát khỏi Băng Phách Thần Quang ảnh hưởng, chúng nó gào thét tràn đầy sợ hãi.

'Soạt!'

Mãng kỳ đột ngột từ mặt đất mọc lên, thô bạo cuốn lên Bạch Ngọc Huyền Quang, phóng tới Kim Trầm Kiếm.

'Ầm ầm!'

Bởi vì quá mức vội vàng, ba đầu tuyết mãng bị chấn bay, một hồi thất điên bát đảo, ngược lại kích phát hung tính của chúng nó, quay đầu lao đến.

Không ngờ, vừa mới hiện hình, tuyết mãng cảm thấy hoa mắt, bênh cạch trống rỗng xuất hiện một bóng người, chính là Tần Tang.

Linh trí của bọn nó không thấp, trong đôi mắt lộ hung quang, gào thét bén nhọn, thân thể dài gấp bày, ba mãng vĩ cùng nhau đánh tới Tần Tang, thanh thế không kém.

Nếu tu sĩ Nguyên Anh không có thủ đoạn phòng ngự, nhục thân chịu đựng một kích này, ít nhất cũng phải bị thương nặng.

Yêu phong đập vào mặt.

"Nghiệt súc ngươi dám!"

Tần Tang hừ lạnh một tiếng, thầm thi triển phật ấn, bước đạp hoa sen, thân ảnh giống như quỷ mị, lại tuỳ tiện vòng qua mãng vĩ, đột nhiên xuất hiện bên cạch một con tuyết mãng, gần trong gang tấc!

Bốn ấn trước của Thất Sư Phật Ấn, bao quát Tồi Ma Ấn trong đó, Tần Tang đã hoàn toàn lĩnh ngộ, đạt tới cảnh giới vừa động niệm liền thành.

Hắn nhẹ nhàng vỗ một chưởng, đánh xuống mi tâm tuyết mãng.

Tuyết mãng không kịp phản ứng.

'Phốc!'

Óc văng khắp nơi, xương đầu rạn nứt.

Thiên Yêu Luyện Hình cho dù chỉ đến tầng thứ tư sơ kỳ, nhục thân của Tần Tang cũng tương đương với Yêu Vương Hóa Hình sơ kỳ, thi triển Tồi Ma Ấn, chỉ một tiểu yêu tu vi Yêu Đan kỳ há có thể ngăn cản.

Thần thái trong mắt tuyết mãng cấp tốc biến mất, bị chém giết tại chỗ!

Ánh mắt của chúng tân khách đáng nhẽ đều đặt trên thân Lưu Ly và Thương Lục, hiện tại rốt cục bị Tần Tang hấp dẫn.

"Luyện thể?"

Đám người kinh nghi bất định.

Linh kiếm của vị tân lang này bị mãng kỳ và Bạch Ngọc Huyền Quang ngăn trở, trên tay hắn căn bản không có pháp bảo, cũng nhìn không thấy thần thông ba động, vậy mà dùng tay không thuấn sát yêu thú!

Cảnh giới Thiên Yêu Luyện Hình còn thấp, hiện tại nhục thân cận chiến không có ý nghĩa lớn, vừa vặn dùng để chuyển ánh mắt đi.

Một đồng bạn bị thuấn sát trước mặt bọn chúng.

Hai đầu tuyết mãng còn lại hoảng sợ, quay đầu muốn chạy.

Tần Tang buông tay bắt lấy đuôi dài của một con tuyết mãng, cánh tay dùng sức kéo một cái, lân phiến bắn ra, xương cốt toàn thân tuyết mãng bạo hưởng, kình lực đáng sợ bộc phát trong cơ thể nó, chấn vỡ ngũ tạng lục phủ.

Con tuyết mãng cuối cùng coi như cơ cảnh, cuốn theo mãng kỳ, liều mạng chạy đến chủ nhân.

'Vèo!'

Kim Trầm Kiếm đánh tan Bạch Ngọc Huyền Quang, tồi khô lạp hủ bắn xuyên qua thủ cấp của con tuyết mãng.

'Ba!'

Tu sĩ họ Việt ném chén ngọc, bỗng nhiên đứng dậy, vẻ ung dung trên mặt biến mất.

Động tác của Tần Tang quá nhanh, một chưởng, một nắm, một kiếm, ba đầu tuyết mãng bị chém giết trong nháy mắt. Đám người ngoài lôi đài không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, trơ mắt nhìn ba đầu tuyết mãng trân quý bị đồ sát.

Con tuyết mãng cuối cùng sau khi chết, thi thể của con thứ nhất còn chưa rơi xuống.

Tần Tang bắt lấy đuôi dài của ba con tuyết mãng, lấy yêu đan ra, cánh tay run nhẹ, vứt thi thể tuyết mãng cho Sư Tuyết, cười ha ha: "Nghe nói tuyết mãng chất thịt tinh tế tỉ mỉ, là mỹ vị tuyệt hảo, hôm nay các vị đạo hữu có lộc ăn rồi."

Sư Tuyết mỉm cười tiếp nhận tuyết mãng.

Thương Lục không để ý đến tình đồng môn, gây rối trong hôn lễ, Sư Tuyết cũng không bận tâm mặt mũi của Thiên Sơn, ngược lại cảm thấy Tần Tang làm tốt, xả được cơn giận, cất giọng nói: "Đa tạ Thương chưởng tọa trình đại lễ!"

Cùng lúc đó.

Một bên khác, Thương Lục rốt cục gian nan thoát khỏi Băng Phách Thần Quang.

'Ầm!'

Băng cầu nổ tung.

Thương Lục tránh gấp bay đi, sắc mặt hơi tái nhợt mấy phần, lộ ra một nụ cười khổ: "Sư muội Lưu Ly quả nhiên là kỳ tài ngút trời, đã tu luyện Băng Phách Thần Quang đến cảnh giới đại thành."

Đích thân thể nghiệm qua uy lực của Băng Phách Thần Quang, Thương Lục không còn hoài nghi.

Lưu Ly không đáp, đôi mắt u lam lại xuất hiện, còn muốn xuất thủ.

Tần Tang lách mình bay đến bên cạnh Lưu Ly, nhẹ nhàng vuốt mãng kỳ trong tay.

"Không cần đánh tiếp, Thương mỗ nhận thua"
Bình Luận (0)
Comment