Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 206 - Chương 206: Tặng Đan

Chương 206: Tặng Đan Chương 206: Tặng Đan

Chỉ là về sau, lúc Tần Tang dùng Thập Phương Diêm La Trận vây khốn Cổ Thiên Nam, hắn lại không dùng đến thứ này nữa.

Tần Tang cầm đoạn rễ cây lên, cũng cẩn thận tra xét, không cảm ứng được bên trong có lôi đình chi lực, chỉ là một đoạn rễ cây bình thường, còn tưởng là vật phẩm chỉ dùng được một lần, liền tùy ý vứt sang một bên.

Vừa rồi, lúc lấy Ngũ Hành Phá Pháp Kiếm ra, Tần Tang mới phát hiện rễ cây đã yên lặng phát sinh biến hóa.

Rễ cây nằm trong lòng bàn tay hắn, nhìn bình thường không có gì lạ, nhưng khi Tần Tang dùng thần thức hoặc là linh lực chạm đến nó, thì lập tức có một đạo hồ quang điện bùng lên. Hồ quang điện nhỏ bé yếu ớt cỡ sợi tóc, nhưng lực lượng lại cực kỳ dữ dằn, không thể khinh thường.

-Chẳng lẽ là Lôi Kích Linh Mộc?

Tần Tang sờ sờ cằm thì thào nói, vẻ mặt có chút mừng rỡ.

Có linh mộc sinh trưởng bên trong Vu Lôi trạch, quanh năm bị sét đánh mà có thể không chết, năm rộng tháng dài, cuối cùng bản thân linh mộc sẽ dung hợp với lôi đình chi lực, biến thành Lôi Kích Linh Mộc.

Lôi Kích Linh Mộc bên trong ẩn chứa lôi đình chi lực chí dương chí cương, không chỉ là khắc tinh của yêu tà, còn là một loại tài liệu quý báu hiếm có, đối với Tần Tang mà nói, nó còn có một tác dụng thích hợp hơn.

Môn pháp chú Quý Thủy Âm Lôi Chú của Tần Tang ở Luyện Khí kỳ còn có thể dựa vào khắc địch để chiến thắng. Đến lúc đấu pháp cùng tu sĩ trúc Cơ kỳ, uy lực lại có vẻ hơi yếu đi, dù sao cũng là pháp chú mình đã hao phí thời gian dài để tu luyện, bỏ đi không dùng thì có chút đáng tiếc.

Cũng may, uy lực của Quý Thủy Âm Lôi Chú không phải là không thể nâng cao, nếu như có thể tìm thấy một linh vật có chứa lôi lực, có thể mượn linh vật phóng ra uy lực Âm Lôi càng khủng bố hơn, không có gì thích hợp bằng Lôi Kích Linh Mộc.

Nghĩ đến đây, Tần Tang lập tức tay cầm rễ cây, thử phát động Quý Thủy Âm Lôi Chú.

Sau một khắc, lòng bàn tay Tần Tang có một tia điện lóe lên, sao đó bị hắn chủ động tản đi.

Đạo Lôi Đình này đã không còn là Âm Lôi đơn thuần, uy lực so trước đó càng không thể so sánh nổi, khiến Tần Tang cũng âm thầm hoảng sợ, pháp chú cùng linh vật kết hợp, uy lực tuyệt đối không chỉ đơn giản là tăng gấp bội như vậy đâu.

Lại nhìn đoạn rễ cây, khôi phục dáng vẻ bình thường, vừa khôi phục lôi đình chi lực đã bị tiêu hao sạch sẽ.

Cửu Diệu Quốc, quốc đô.

Hai phía đông tây Thiên Hành phố có sự phân biệt giàu nghèo rất rõ ràng. Người qua lại ở phía tây không phải quan to hiển quý, thì cũng là thế gia hào phú, nhà cao cửa rộng, tường cao cửa son, lưu ly ngói sáng, không có chỗ nào là không tráng lệ.

Càng đi vào phía trong càng lộ vẻ phú quý. Càng tới gần hoàng cung, thậm chí có cả lâm viên chiếm diện tích mấy chục mẫu, chính là phủ đệ của vương công quý tộc.

Trạch viện của Hộ bộ Thị Lang lại chỉ có tam tiến, ở giữa những hào trạch này có vẻ mộc mạc dị thường.

Nên sau khi Thị Lang về hưu, trạch viện đã được bán cho một gia đình, treo lên biển hiệu 'Tống phủ'.

Chẳng qua gia đình này có chút thần bí, ru rú trong nhà không ra ngoài, cực kỳ khiêm tốn, đến hạ nhân cũng không có mấy người. Ngày thường cũng đều là bọn người hầu ra ngoài mua sắm tất cả đồ dùng.

Nhưng mà, có thể ở trong khu vực này thì đều không đơn giản, cũng không có ai tự dưng đi đến trêu chọc người ta.

Tần Tang cũng không ngờ là Tống Dĩnh không ham hưởng lạc một chút nào, đến chỗ ở còn là lúc trước vội vàng tìm đến, chỉ tu sửa đơn giản một chút. Vàng bạc lúc trước hắn để lại cho Tống Dĩnh là một món tài phú cực kỳ kinh người, cho dù không làm ăn buôn bán, cũng có thể bảo đảm vinh hoa phú quý mấy đời.

Đại khái là ở Vấn Nguyệt phường thị đã từng thấy hình tượng của Tiên gia nên tầm mắt cũng cao hơn rồi.

Tần Tang đi tới trước Tống phủ, gõ vang đại môn.

'Kẽo kẹt' một tiếng, đại môn được kéo ra từ bên trong, một gã sai vặt tuổi tác không lớn nhô đầu ra, nhìn thấy Tần Tang, phát hiện mình không nhận ra là ai, có chút cảnh giác hỏi:

-Xin hỏi công tử tìm ai?

Tần Tang lại cười nói:

-Ta là bằng hữu của chủ nhân nhà ngươi, họ Tần. Làm phiền tiểu ca thông báo một tiếng, cứ nói bằng hữu cũ từ trên núi xuống, gặp mặt cố nhân một lần.

Gã sai vặt hồ nghi nhìn Tần Tang một cái:

-Xin công tử chờ một lát.

Không bao lâu đã nghe thấy tiếng bước chân vội vàng bên trong, Tống Dĩnh bước nhanh tới, nhìn thấy thật sự là Tần Tang, nhất thời mặt mũi tràn đầy sợ hãi lẫn vui mừng, vội vàng đem cửa chính mở ra.

-Thiếp thân bái kiến Tần. . . Công tử.

Tần Tang quan sát Tống Dĩnh một chút, phát hiện khí sắc của nàng lúc này tốt hơn rất nhiều so với thời gian mới gặp ở Vân Nguyệt phường thị, thân thể nở nang, khí chất ung dung.

Hai người vừa nói chuyện một đi về phía phòng khách, đúng lúc này nội viện đột nhiên truyền đến một chuỗi tiếng kêu y y nha nha, một tiểu nam chỉ khoảng hai ba tuổi hài mặc một cái yếm nhỏ, từ bên trong lảo đảo chạy ra, nhũ mẫu đi theo phía sau mặt đầy lo lắng.

-Nương! Nương!

Tiểu nam hài bi ba bi bô bổ nhào vào trong ngực Tống Dĩnh, vẻ mặt tò mò nhìn Tần Tang xa lạ.

Nhũ mẫu vẻ mặt sợ hãi:

-Xin phu nhân thứ tội, thiếu gia hắn. . .

Tống Dĩnh lắc đầu, ý bảo để cho tất cả hạ nhân lui ra, yêu thương ôm lấy tiểu nam hài, ánh mắt ẩn chứa chờ mong nói với Tần Tang:

-Tần công tử, đây là hài tử của ta, ta cùng lang quân lấy cho hắn tên gọi là Tống Thừa Tiên. Thừa Tiên, mau chào tiên sinh đi.

Tống Dĩnh càng thúc giục, tiểu nam hài càng mím môi không nói lời nào.

Tần Tang không thèm để ý cười cười, hắn biết rõ Tống Dĩnh đang chờ mong cái gì, lần này hắn tới chính là vì hoàn thành hứa hẹn.
Bình Luận (0)
Comment