Chương 2068: Huyền Kiếm Lâu
Chương 2068: Huyền Kiếm Lâu
Ầm! Ầm! Ầm!
Đằng Xà hung diễm ngập trời.
Từng đạo từng đạo Hàn Diễm như mưa, cảnh này cực kỳ chói lọi.
Tần Tang và Ân Trường Sinh đại chiến, thanh thế lớn hơn nhiều so với Đồng Linh Ngọc, ngoại trừ Lục Âm Huyết Trì, hang đá giờ phút này đã hoàn toàn thay đổi.
Đằng Xà nhiều lần vỗ đuôi dài, mỗi một kích tựa như lam sắc thiểm điện, lực phá hoại kinh người khiến Thất Phách Sát Trận gần như sụp đổ.
Trong hư không Hàn Diễm bay lượn.
Tần Tang và Lưu Ly tựa như hai lưu dân yếu đuối trong ngày đông giá rét gian nan cầu sống, đối mặt hung thú đáng sợ nhất thế gian, sống nương tựa vào nhau, lúc nào cũng có thể chết đi, thi thể trở thành thức ăn trong bụng hung thú.
Lưu Ly hoàn toàn giao chính mình cho Tần Tang, toàn bộ tâm thần đều dùng trên tranh đoạt linh bảo với Ân Trường Sinh.
Tần Tang nắm Lưu Ly, thất khiếu chảy máu, thoạt nhìn phi thường thê thảm, vừa lui lại tới.
Thất Phách Sát Trận không thẹn là kiếm trận duy nhất trong ghi chép Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương, ngạnh kháng Linh bảo, mấy lần gần như sụp đổ, nhưng tại một khắc cuối cùng lại dục hỏa trùng sinh.
Ân Trường Sinh vốn cho rằng lần này có thể thuận lợi bắt được Tần Tang, đáng tiếc không như mong muốn.
Tần Tang rõ ràng bị thương nặng, lảo đảo muốn ngã.
Mỗi lần hắn sắp thua, lại giống như thi triển bí thuật kích phát tiềm năng, đột nhiên xuất hiện lực lượng mới, đạt được dũng mãnh phi thường trong một lát, gắng gượng vượt qua nguy nan.
Lúc này, Ân Trường Sinh há lại không hiểu là y bị đùa bỡn!
Bất quá Ân Trường Sinh tuyệt không tưởng tượng nổi, thần thức y công kích lại không thể làm bị thương Tần Tang chút nào, sẽ chỉ cho rằng Tần Tang có biện pháp bảo hộ Nguyên Thần, thương thế không nghiêm trọng như bề ngoài.
Ân Trường Sinh giận tím mặt.
Đằng Xà công kích cũng theo tâm cảnh chủ nhân mà càng thêm hung ác.
Trong lòng Tần Tang hơi động, Ân Trường Sinh đánh lâu không xong, rõ ràng bắt đầu nôn nóng, tà thuật ảnh hưởng y trong bất tri bất giác sâu thêm, tiếp tục nữa, mưu đồ của Đồng Linh Ngọc có lẽ có khả năng thành công.
Thế nhưng, Tần Tang từ đầu đến cuối cảm thấy ứng đối như vậy không ổn.
Không khác nào ký thác hy vọng vào trên người đối thủ.
Một khi xuất hiện biến số, ví như đối thủ có được át chủ bài chính mình không tưởng được, hết thảy sẽ là hư ảo.
Hắn có thể có Thái Dương Thần Thụ.
Đường đường cung chủ Huyền Thiên Cung, chẳng lẽ cũng chỉ có những thủ đoạn này?
Trên con đường tu hành, Tần Tang cho tới bây giờ không có thói quen ngồi chờ chết, cơ hội đều là chính mình chủ động tranh thủ, cho nên mới có thể nhiều lần biến nguy thành an.
Lúc này.
Ân Trường Sinh lặp lại chiêu cũ.
Đằng Xà mở ra miệng lớn, thân thể lại một lần nữa dung nhập Hàn Diễm.
Hàn Diễm như một vòng mặt trời lạnh, nở rộ u mang, địa quật đã triệt để biến thành hầm băng, nếu tu sĩ cấp thấp đi vào, chỉ sợ sẽ bị đông cứng tại chỗ.
Vèo.
Hàn Diễm bắn nhanh ra.
Như là lưu tinh rơi xuống, tốc độ nhanh đến cực điểm.
Sắc mặt Tần Tang âm trầm, mặc dù có thể lần lượt hóa giải nguy cơ, đến nay hắn cũng chỉ có thể tự vệ mà thôi, triệt để tìm không thấy cơ hội phản kích, không khác nào đi lại bên vách núi, tâm thần tiêu hao rất nhiều.
Kim Trầm Kiếm rung động, phát ra tiếng kiếm reo thanh thuý, lại một lần nữa hoá sinh Kiếm Trận, nhẫn nhục chịu khó thủ hộ chủ nhân.
Ầm!
Lưu Hỏa rực rỡ đâm rách Kiếm Trận u ám, khí thế bành trướng, dễ như trở bàn tay làm mẫn diệt vô số tia kiếm.
Không có chuyện ngoài ý muốn.
Kiếm Trận lại một lần nữa bị xuyên thủng.
Tần Tang đã sớm đoán trước, cánh tay siết mạnh, mang theo Lưu Ly lướt ngang mấy chục trượng. Từ lúc bắt đầu chiến đấu đến giờ, hắn một mực vòng quanh biên giới địa quật, tâm thần thủy chung khóa chặt Huyết Trì, dần dần có phát hiện mới.
Khí cơ Lục Âm Huyết Trì liên kết, hình như không phải bản thân Ân Trường Sinh, mà là quan tài băng kia!
Xèo!
Tần Tang rơi xuống đất, còn chưa đứng vững, đột nhiên cảm giác phía trên khác thường, trong lòng nảy sinh báo động.
Trên không đỉnh đầu hắn, hàn vụ lượn lờ, chẳng biết lúc nào xuất hiện một bàn tay lớn màu trắng.
Đại thủ năm ngón mở ra, như ưng trảo cực tốc trảo xuống Lưu Ly.
Ân Trường Sinh dự đoán vị trí Tần Tang rơi xuống đất, đại thủ với tốc độ cực nhanh, triệt để không cho bọn hắn có cơ hội trốn tránh.
Có mấy phần tương tự họ Việt thi triển tại Tẩy Thân trì lúc trước.
Bất quá, bàn tay lớn màu trắng này nhỏ hơn so với họ Việt, thế nhưng càng thêm ngưng thực, bất kể tốc độ hay uy lực đều không phải họ Việt có thể so sánh.
"Là bí thuật một môn đỉnh cấp!"
Tần Tang sinh lòng cảm thán.
Huyền Thiên Cung không biết có bao nhiêu bí thuật trân quý, vị môn chủ Ân Trường Sinh này thật không phải như Bạch, đỉnh cấp bí thuật tầng tầng lớp lớp, chính mình chỉ có thể mệt mỏi ứng đối.
Phốc!
Đại thủ nhanh như thiểm điện.
Lúc nguy cấp, trong mắt Tần Tang lóe lên một tia kiên quyết.
Ngay sau đó, một tia lôi điện màu trắng bạc từ vùng đan điền hắn bắn ra, phát sau mà đến trước, chính giữa lòng bàn tay đại thủ.
Cạch!
Đại thủ cứng đờ, đồng thanh vỡ vụn, lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ tiêu thất.
Tần Tang và Lưu Ly không tổn hao gì.
Tia lôi nhìn như tinh tế yếu đuối kia, lại dễ dàng phá giải môn thần thông này.
Tần Tang không thể tiếp tục ẩn nấp, đành phải bại lộ một lá bài tẩy, dùng Thiên Mục Thần Quang hóa giải nguy cơ. Thiên Mục Điệp tiến cấp, Thiên Mục Thần Quang cũng đề thăng, nắm chắc thời cơ càng thêm tinh chuẩn, vừa rồi chính là cơ hội tốt nhất.
Trong đấu pháp, loại cơ hội này rất khó xuất hiện, cũng không tính là lãng phí.
Chỉ là, đối với Tần Tang không tính là điềm tốt gì, át chủ bài dùng một cái sẽ thiếu một cái, lần tiếp theo Ân Trường Sinh chắc chắn sẽ đề phòng, khó mà có hiệu quả.
Bí thuật không hiểu sao lại bị phá.
Ân Trường Sinh cũng hoàn toàn không đoán được tình huống này, thần sắc cứng đờ.
Hai mắt y trừng trừng chú ý vị trí đan điền Tần Tang, vừa rồi Thiên Mục Thần Quang xuất hiện quá đột ngột, y không thấy rõ là Pháp bảo hay là đồ vật gì khác.
Trong lúc nhất thời, địa quật lại xuất hiện đình trệ ngắn ngủi.
"Vù vù."
Tần Tang mang theo Lưu Ly xuất hiện ở một bên khác, thở hổn hển, nhanh chóng nhét vào miệng mấy viên Linh đan, có ít còn hơn không.
Kim Trầm Kiếm lặng yên bay trở về.
Tần Tang nhìn chằm chằm quan tài băng, trong lòng âm thầm cảnh giác, Ân Trường Sinh đột nhiên dừng tay, sự tình khác thường tất có yêu.
"Được!"
"Rất tốt!"
Trong quan tài băng truyền ra thanh âm trầm thấp của Ân Trường Sinh.
Không chỉ khàn khàn, ý vị điên cuồng càng đậm, đồng thời mang theo nộ ý, cực kỳ quái dị. Tần Tang không biết mệt mỏi phản kháng, y đã vô cùng chán ghét và phẫn nộ.
"Không nghĩ tới, đương thế còn có người có thể bức ta dùng Huyền Kiếm Lâu!"
Ngữ khí Ân Trường Sinh đột nhiên chuyển sang lạnh lẽo.
Hai mắt Tần Tang ngưng lại, trong lòng dâng lên dự cảm bất thường, Đồng Linh Ngọc còn chưa đủ hiểu rõ cung chủ nhà mình.
Sau một khắc.
Trong quan tài băng hàn vụ đột nhiên kịch liệt cuồn cuộn, thân ảnh Ân Trường Sinh như ẩn như hiện, dường như từ bên trong quan tài băng đứng lên.
Cùng lúc đó, một đạo bạch quang từ trong quan tài băng chầm chậm bay lên.
Trong bạch quang là một tòa lầu nhỏ chín tầng cực kỳ hoa lệ, chính là bản mệnh pháp bảo của Ân Trường Sinh —— Huyền Kiếm Lâu!
Huyền Kiếm Lâu lóng lánh long lanh, giống như dùng một khối Huyền Băng điêu khắc thành, mỗi một đạo hoa văn đều vô cùng tinh mỹ. Chín tầng đều trống rỗng, thậm chí không có vách tường, chỉ dùng bốn cái cột đứng chống đỡ.
Trong mỗi một tầng lầu nhỏ đều treo một thanh kiếm.
Thân kiếm giống Huyền Kiếm Lâu, cũng dùng Huyền Băng khắc thành, lớn nhỏ, hình thái tương cận, nhưng có điều trên mỗi thanh kiếm khắc vẽ hoa văn khác nhau, chữ viết cũng khác, nhưng đều là chữ cổ hiếm người nhận biết.
Chín tầng lầu, chín chuôi Huyền Kiếm.
Huyền Kiếm Lâu vì vậy mà được đặt tên.
Nhìn thấy Huyền Kiếm Lâu, trong nháy mắt Tần Tang biến sắc, chân chính cảm nhận được nguy hiểm tính mạng.
Là một kiện Linh bảo?