Chương 2069: Tấm chắn Thần Điểu
Chương 2069: Tấm chắn Thần Điểu
Huyền Kiếm Lâu phát ra uy áp, không kém uy áp Tứ Thừa Đằng Xà Ấn lúc không bị Lưu Ly ảnh hưởng.
Uy áp bực này, chỉ có Linh bảo mới có thể làm được.
Huyền Thiên Cung lại có hai kiện Linh bảo!
Tần Tang hít sâu một hơi, chợt thần sắc hơi động, hình như phát giác cái gì.
"Không đúng, hình như không giống với Tứ Thừa Đằng Xà Ấn cho lắm. . ."
Tần Tang sinh ra loại cảm giác này, lại không thể nói ra Huyền Kiếm Lâu và Tứ Thừa Đằng Xà Ấn khác nhau chỗ nào.
Rốt cuộc, hắn gặp qua Linh bảo quá ít.
Huyền Kiếm Lâu hình như không phải Linh bảo chân chính.
Huyền Kiếm Lâu rõ ràng là bản mệnh Pháp bảo của Ân Trường Sinh, cũng không phải là Linh bảo truyền thừa Huyền Thiên Cung, chỉ có thể là do Ân Trường Sinh tự mình luyện chế ra.
Nguyên Anh kỳ luyện chế ra bản mệnh Linh bảo, không khỏi quá kinh người!
Không quản Huyền Kiếm Lâu là Linh bảo hay là Pháp bảo, nó phát ra uy áp xác thực không thể nghi ngờ, uy lực chỉ sợ không dưới Tứ Thừa Đằng Xà Ấn.
Mình đối mặt nguy hiểm sẽ không vì thế mà yếu bớt nửa phần.
Lần này, không có Lưu Ly hỗ trợ kềm chế.
"Bức ra Huyền Kiếm Lâu của lão phu, ngươi đủ để kiêu ngạo."
Ân Trường Sinh trở nên nói nhiều hơn.
Y biểu lộ vặn vẹo càng rõ ràng hơn.
Nhiều năm trước, Ân Trường Sinh chú ý đến Hỗn Ma lão nhân, chuẩn bị dụ lão vào thánh địa bắt sống, rất nhiều bố trí là để khắc chế ma công Hỗn Ma lão nhân.
Tần Tang mười năm trước hoành không xuất thế, thần thông Lưu Ly đại thành nửa năm trước mới lộ ra ánh sáng, Ân Trường Sinh lâm thời cải biến mục tiêu, nhưng không kịp chuẩn bị xong.
Bất quá, Ân Trường Sinh cho rằng, nhờ vào Tứ Thừa Đằng Xà Ấn, Lạc U Thần Cấm cùng với rất nhiều thần thông, bắt giữ một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ hẳn là chuyện dễ như trở bàn tay.
Không ngờ Đồng Linh Ngọc mưu đồ cũng rất sâu, trăm phương ngàn kế tìm tới đủ loại biện pháp khắc chế y.
Thực lực Tần Tang càng vượt xa cùng cấp, có thể so với đại tu sĩ.
Nếu không phải do trong thời gian ngắn không bắt được Tần Tang, bị bức đến nước này, Ân Trường Sinh sẽ không vận dụng Huyền Kiếm Lâu.
Huyền Kiếm Lâu là bản mệnh Pháp bảo của y, có thể giúp ổn định tâm thần, giờ phút này bị ép tế ra bảo vật này đối địch, hiệu quả lập tức rõ ràng, tâm tính Ân Trường Sinh càng thêm bất ổn, thậm chí biểu lộ ra ngoài.
Leng keng keng. . .
Huyền Kiếm Lâu phiêu phù ở trước mặt Ân Trường Sinh.
Chín chuôi tiểu kiếm treo ngược không gió mà động, trong Huyền Kiếm Lâu nhẹ nhàng đong đưa, phát ra trận trận tiếng vang, không phải tiếng kiếm ngâm, mà là linh âm thanh thúy.
Thanh âm êm tai.
Tần Tang nghe thấy, lại như ma âm đòi mạng.
Trong ánh mắt Ân Trường Sinh vẻ điên cuồng càng ghêm tích súc, y gắt gao nhìn chằm chằm Tần Tang, sát ý kinh thiên, hàn vụ quanh quan tài băng xuất hiện gợn sóng mãnh liệt.
Leng keng keng! Leng keng keng!
Huyền Kiếm kịch liệt đong đưa.
Mỗi một chuôi kiếm không lớn, lóng lánh long lanh.
Chữ cổ trên thân kiếm lấp lóe quang mang, bảy màu lộng lẫy.
Một màn kinh người xuất hiện, mỗi một tầng đều xuất hiện vô số đạo kiếm khí hư huyễn.
Vèo vèo vèo.
Những kiếm khí này hóa thành từng đạo từng đạo lưu quang, vây quanh Huyền Kiếm Lâu phi tốc xoay tròn, khiến người không kịp nhìn.
Tại thời khắc này, chín tầng băng lầu giống như bị vô số đạo kiếm khí vờn quanh, biến thành một tòa kiếm lâu hàng thật giá thật, nhưng cũng không có kiếm ý tương ứng.
Huyền Kiếm Lâu chỉ là danh tự và ngoại hình liên quan đến kiếm mà thôi, kỳ thực cũng không phải là chí bảo kiếm đạo, mà nó được dùng thủ đoạn đặc thù luyện chế thành hình kiếm mà thôi.
Đây là một kiện pháp bảo công sát cực mạnh, mỗi một đạo kiếm khí hư huyễn đều là một đạo ngưng tụ sát cơ!
"Giết!"
Ân Trường Sinh gầm thét.
Trong Huyền Kiếm Lâu tiếng ông minh không ngừng, chữ cổ trên chín chuôi Huyền Kiếm càng thêm chói lóa mắt, từng đạo từng đạo kiếm khí hư huyễn bị quang mang nuốt hết, hóa thành một mảnh vân hà bảy màu.
Sau một khắc.
Huyền Kiếm Lâu đột nhiên thoáng hiện giữa không trung, thất thải hào quang quét ra, thế như thiểm điện!
Trong chớp mắt, Tần Tang cảm thấy huyệt Bách Hội ẩn ẩn đau nhức, tê cả da đầu, không chút nghi ngờ, chính mình nếu bị hào quang quét trúng, không chết cũng sẽ trọng thương, không còn thoát khỏi ma chưởng Ân Trường Sinh.
. . .
Lưu Ly có thể cảm nhận được nguy hiểm gần trong gang tấc, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng, nàng đã dùng hết khả năng, lại không thể cải biến kết cục.
Nàng có thể ảnh hưởng Ân Trường Sinh, lại không thể chiếm Tứ Thừa Đằng Xà Ấn làm của riêng.
Chính mình quá yếu!
Ngay lúc này, Lưu Ly có cảm giác vô lực nồng đậm.
Cuộc đời này, cuối cùng hẳn là chết cùng hắn tại một chỗ!
Mí mắt Lưu Ly khẽ run lên, mở to mắt, thấy bên mặt Tần Tang.
Tràng cảnh năm đó, Lưu Ly một mực cố lãng quên, giờ phút này lại một lần nữa hiện lên. Ai có thể nghĩ đến, một đêm nghiệt duyên, giữa bọn họ sinh ra nhiều ràng buộc như vậy.
Nhìn lại một đời mình.
Hơn nửa đời sống vì cứu sư tôn mà tu luyện vong ngã, nửa đời sau vì thoát khỏi tà công mà khổ tâm chuẩn bị kỹ, nghĩ kĩ, tâm thần từ đầu đến cuối căng cứng, cho tới bây giờ chưa buông lỏng chút nào.
Lưu Ly nhìn lên phía trên, ánh mắt như xuyên thấu hư không, thấy sư phụ không rõ sống chết, vừa thả lỏng vừa tiếc nuối.
"Sư phụ, đệ tử quá mệt mỏi rồi."
. . .
Tần Tang không biết Lưu Ly nghĩ nhiều như vậy, nhạy cảm chú ý tới trạng thái biến hóa của Ân Trường Sinh, tâm niệm như tia chớp, ngón tay gảy nhẹ, một đạo hào quang đỏ thẫm bay ra Thiên Quân Giới.
Đạo ánh sáng này hào quang còn chói mắt hơn ma diễm.
Trong hào quang, một gốc bảo thụ xoay chầm chậm, thân cây bảo thụ phát ra hỏa diễm lượn lờ, sinh sôi không ngừng, càng có chín Thần Điểu, ngẩng đầu vểnh đuôi, sinh động như thật.
Tần Tang vậy mà trực tiếp tế ra Thái Dương Thần Thụ!
Hào quang xuất hiện, trong nháy mắt hai mắt Ân Trường Sinh máy động, lộ ra thần sắc khó tin.
"Đi!"
Trong mắt Tần Tang loé lên vẻ tàn khốc, gầm thét một tiếng, chân nguyên thể nội như thủy triều rút đi nhanh chóng.
Trên Thần thụ hỏa diễm phun trào, ba con Thần Điểu trên cùng sống lại, thần sắc đột nhiên nhiều hơn mấy phần linh động, vỗ cánh bay lên, thoát khỏi Thần Thụ, như mũi tên nhọn phóng tới hào quang, không sợ hãi chút nào.
Đến nửa đường, ba con Thần Điểu hòa làm một thể, không phân khác biệt.
Đây là thành quả mà Tần Tang những năm qua duy trì tế luyện liên tục, tận lực áp súc ba con Thần Điểu, mặc dù không thể trực tiếp đề thăng uy lực, nhưng khiến năng lượng Nam Minh Ly Hỏa càng tập trung.
Bá!
Xèo!
Trong chốc lát, hào quang và Thần Điểu đụng vào nhau.
Lúc đầu, cũng không có thanh thế kinh thiên động địa, lâm vào yên tĩnh quỷ dị.
Tốc độ thất thải hào quang đột nhiên trở nên chậm lại, kiếm khí từ đầu đến cuối không ngừng lưu động đột nhiên trở nên ngưng trệ, mà Thái Dương Thần Điểu hư không tiêu thất, vọt vào trong hào quang.
Nhưng ba người tại chỗ có thể cảm giác được, nơi kia có một loại năng lượng cực kỳ đáng sợ đang nổi lên, sắp sửa bộc phát.
Bộc phát tới cực nhanh.
Thất thải hào quang đột nhiên nâng lên, giống như là một quang cầu nhanh chóng phồng lớn, bề ngoài vỡ ra từng vết nứt xích hồng, trong khe hở phun ra hoả diễm.
Ầm!
Giữa không trung sáng lên một đoàn ánh sáng óng ánh còn hơn mặt trời.
Nổ lớn trước nay chưa từng có xuất hiện trong địa quật.
Hai đạo công kích uy lực vượt xa Pháp bảo thả ra từng đạo từng đạo năng lượng loạn lưu, giữa không trung hình thành một cơn bão năng lượng, trên mặt đất bao trùm tầng băng thật dày bị quét sạch sành sanh, trong tầm mắt không còn nhìn thấy những vật khác.
Tần Tang nắm Lưu Ly, thân ảnh bay gấp, tránh né dư âm vụ nổ.
Thái Dương Thần Điểu được Tần Tang xem thư tấm thuẫn, đối kháng chính diện hào quang Huyền Kiếm Lâu, tự nhiên cũng không lo lắng bị đánh trúng.