Chương 209: Ba Năm
Chương 209: Ba Năm
Đương nhiên, những thứ này tạm thời không nằm trong phạm vi suy xét của Tần Tang, chuyện linh khí bản mện ở Trúc Cơ kỳ đã có thể so sánh với pháp bảo, hắn cũng chỉ có thể nhìn xem mà chảy nước miếng.
Sau khi rèn luyện tạp chất khỏi Ô Mộc Kiếm, chỉ còn lại một mảnh vỡ nhỏ của pháp bảo, chênh lệch với pháp bảo chân chính không thể tính theo lẽ thường được, phải dung hợp bao nhiêu linh tài hệ Mộc thì mới có thể đạt đến phẩm chất pháp bảo chứ?
Tần Tang nhận được Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương xong, thuận tiện tra được trong Bảo Tháp Phong một cuốn sách luyện chế pháp bảo.
Tù sĩ Kim Đan kỳ, vì luyện chế pháp bảo bản mệnh mà còn phải du lịch thiên hạ, bỏ bao công sức ra vào bí cảnh nguy hiểm, hao phí mười mấy thậm chí mấy chục năm mới có thể miễn cưỡng gom góp đủ linh tài.
Có vài tu sĩ Kim Đan kỳ thậm chí còn dùng cực phẩm pháp khí cùng phù bảo làm giả bề ngoài.
Tần Tang mới chỉ Trúc Cơ kỳ, coi như mỗi ngày không tu luyện quanh năm bôn ba ở bên ngoài, vận khí tốt mà nói, có lẽ sinh thời có thể gom góp được đủ nhiều linh mộc, nhưng thời gian tu luyện đều bị chậm trễ, có pháp bảo thì ích lợi gì chứ?
Trừ khi Tần Tang có thể tìm được thập đại Thần Mộc trong truyền thuyết của Tu Tiên Giới thì mới có thể một lần là giải quyết xong. Ở Trúc Cơ kỳ đã có được một thanh linh kiếm có thể so sánh với pháp bảo chân chính.
Mà thập đại Thần Mộc kia chỉ tồn tại trong sách cổ cùng truyền thuyết, coi như đã từng tồn tại trên thế gian, cũng là ở thời thượng cổ linh lực đầy đủ, thiên tài địa bảo nhặt đâu cũng có, bây giờ đã sớm tuyệt tích rồi.
Tần Tang xem hết một lượt từ đầu đến cuối Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương, chú trọng là năm tấm Sát Phù bên trong công pháp cực kỳ sâu xa khó hiểu, hình dáng khác nhau, nhưng giống nhau ở chỗ đều tản ra sát ý kinh thiên.
Hai tấm đầu còn đỡ, chứ tấm Sát Phù thứ năm, Tần Tang thậm chí không dám dùng thần thức tiếp xúc.
Nếu không phải Ngọc Phật giúp hắn duy trì bản tâm, tiếp xúc trong nháy mắt sẽ bị Sát Phù kéo vào trog ảo cảnh chiến trường đẫm máu, bị sát ý khủng bố cắn nuốt thần trí, biến thành một cái xác không hồn.
Tần Tang ngồi xếp bằng không nhúc nhích ở trong động phủ, vẫn luôn lĩnh ngộ Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương.
Mười ngày sau, Tần Tang đột nhiên mở mắt, trong lòng khẽ chuyển, Ô Mộc Kiếm từ trong đan điền của hắn bay ra, lơ lửng ở trước mặt.
Tần Tang nhớ lại Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương tầng thứ nhất yêu cầu, thần thức dẫn động linh lực, ở trên Ô Mộc Kiếm khắc họa phù văn.
Không bao lâu, bên trên Ô Mộc Kiếm đã chi chít phù văn huyền ảo, hình dáng của linh kiếm cũng biến đổi lớn.
Tần Tang chăm chú nhìn Ô Mộc Kiếm một lúc lâu, ánh mắt dần dần kiên định, cuối cùng hít sâu một hơi, đem Ô Mộc Kiếm dẫn vào thức hải, chặn ở phía trước Nguyên Thần.
Trước đó lúc ở Khôi Âm Tông, Tần Tang đã được lĩnh giáo qua nỗi đau đớn khi Nguyên Thần bị thương, nhưng so với bây giờ thì hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Khoảnh khắc hắn thúc đẩy Ô Mộc Kiếm đâm vào Nguyên Thần, dứt khoát ngất đi.
Không biết qua bao lâu, Tần Tang tỉnh lại, vẫn không nhúc nhích nằm trên mặt đất như một cái xác, hai mắt mông lung nhìn lên mái vòm của động phủ, nhẹ nhàng khép lại hai mắt.
Chờ đợi rất lâu, sau khi khôi phục một chút sức lực, lặng lẽ sờ lấy bình ngọc bên người, lấy ra một viên linh dược chữa thương, nuốt vào trong miệng, cẩn thận từng li từng tí vận công chữa thương, phục hồi Nguyên Thần.
Vài ngày sau, thương thế của Nguyên Thần đã chuyển biến tốt đẹp, tiếp tục quá trình này.
Cứ như thế ba năm trôi qua.
Ba năm qua, ngoại trừ mỗi tháng đi Hồi Long Quán một chuyến, nhìn xem có triệu phù của sư môn hay không, để tránh phải chịu trách phạt nếu làm lỡ nhiệm vụ mà sư môn giao cho, sau đó đi đến đô thành Cổ Uyên Quốc ăn vài vỉ bánh bao thịt lợn, thỏa mãn một chút ham muốn ăn uống. Trừ lần đó ra, Tần Tang một mực ở lại trong động phủ đóng cửa không ra, vô cùng chuyên tâm tu luyện Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương.
Thời gian không phụ người có lòng, một năm sau khi tu luyện Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương, hắn đã từng cho rằng môn này không có khả năng luyện thành công pháp, đã có tiến bộ theo từng giai đoạn.
Ô Mộc Kiếm bắt đầu có dấu hiệu dung hợp với Nguyên Thần.
Linh kiếm dung hợp với Nguyên Thần.
Kế tiếp, chính là quá trình chống lại kiếm phệ của Tần Tang, thời khắc hắn chịu đựng đau đớn của kiếm phệ, ước chừng dùng thời gian hai năm mới thích ứng được, thành công nhập định dưới trạng thái này.
Động phủ yên tĩnh im ắng, u ám khác thường.
Chỉ có ở Linh Tuyền, Cửu Huyễn Thiên Lan mới hoàn toàn chậm rãi quay về vẻ hào quang lấp lánh mỹ lệ, sương trên nhị hoa đã xuất hiện cách đây hai năm, chính tại thời khắc các loại huyễn tượng biến đổi không ngừng, đều dồi dào như sinh, làm cho người khác tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
-Phù!
Tần Tang tỉnh lại từ trong nhập định, thở phào một hơi, vẻ mặt có chút mừng rỡ.
Đây là lần thứ hai hắn nhập định thành công, lần trước là vào năm ngày trước, càng giống như là một lần ngoài ý muốn hơn.
Mặc dù đã thích ứng được đau đớn mà Nguyên Thần truyền đến, nhưng ngồi nhập định vẫn tương đối gian nan, chỉ là Tần Tang nhớ đến lời dạy bảo của đạo nhân Tịch Tâm, tĩnh tâm tĩnh khí, không nóng không vội, sau khi thất bại thì đọc thầm Thanh Tĩnh Kinh, ổn định suy nghĩ sau đó tiếp tục thử nghiệm, quả nhiên lại lần nữa đạt được thành công.
Lúc không thể nhập định, hắn chỉ có thể đi ngủ để bổ sung tinh thần và thể lực, cũng là dùng thời gian rất lâu mới có thể chìm vào giấc ngủ yên bình, vì thế cả người đều tiều tụy đi không ít, cũng lãng phí rất nhiều thời gian tu luyện, sau này cũng sẽ không cần lo lắng việc này.