Chương 210: Nhập Định
Chương 210: Nhập Định
Tần Tang duỗi mười ngón tay ra xoa bóp trên trán một lát, điều này đã trở thành động tác thói quen của hắn, đau đớn mà Nguyên Thần truyền đến càng làm cho người khác phiền lòng hơn cả cơn đau nửa đầu ở đời trước.
Sau đó hắn nghĩ ra biện pháp là không để cho bản thân có thời gian nhàn hạ, mười hai canh giờ một ngày, ngoại trừ thời gian đi ngủ ngắn ngủi và thời gian Nguyên Thần dưỡng kiếm, toàn bộ đều bị đủ loại việc vặt vãnh chiếm giữ, trong đó đa số áp đảo được dùng để luyện tập Ngũ Hành Phá Pháp Kiếm và Độn Linh Quyết, có hiệu quả rõ ràng.
Xoa bóp một hồi, Tần Tang từ trên mặt đất đứng lên, dạo bước đi đến bên cạnh Linh Tuyền, si mê nhìn Cửu Huyễn Thiên Lan một lát, tầm mắt nhìn quanh một lượt, nhìn xuống ao nước bên dưới.
So với ba năm trước đây, Tuyền Nhãn của Linh Tuyền rõ ràng đã lớn thêm không ít, dòng nước cũng dồi dào hơn rất nhiều, bây giờ toàn bộ cái ao đã tích tụ gần một nửa ao suối, bộ rễ của Cửu Huyễn Thiên Lan ôm lấy thành một khối, sức sống dạt dào.
Tần Tang không biết ngụm Linh Tuyền này còn bao lâu nữa mới có thể hoàn toàn thành hình, nhưng xem ra sẽ không mất quá nhiều thời gian.
Chờ cho Linh Tuyền thành hình, hắn sẽ dời Linh Tuyền và động phủ đi, đổi lại một linh mạch càng thêm bí mật hơn, mới có thể yên tâm tiếp tục trồng Cửu Huyễn Thiên Lan ở trong động phủ.
Nếu không, mỗi lần đi xa đều phải nhổ Cửu Huyễn Thiên Lan đi, cho dù trồng xuống một lần nữa cũng phải chờ tới một năm mới có thể tiếp tục sinh trưởng, chờ đợi nó trưởng thành lại càng thêm xa vời.
Hôm nay lại là cuối tháng, Tần Tang phong bế động phủ, ngự lên Phi Thiên Toa đi tới Hồi Long Quán.
Hắn bày ra mê huyễn chi trận đơn giản ở Hồi Long Quán, chỉ ngăn cản người phàm, kể từ thời điểm sư đồ Cổ Thiên Nam, Hồi Long Quán không hề có một chút nhân khí, thời gian mới mấy năm ngắn ngủi đã trở nên đặc biệt suy bại.
Tần Tang dừng ở phòng khách, vẻ mặt khẽ lay động, nhìn thấy một lá Truyền Âm Phù đang bay tán loạn trong cấm chế giống như một con ruồi không đầu, đưa tay bắt lấy, phát hiện ra không phải triệu phù của sư môn, mà là của một người tên Vu Đại Nhạc phát tới.
Người này tự xưng là sư huynh đồng môn, nhờ Tần Tang đi thăm dò một di chỉ cổ tu bên trong đại trạch Vân Thương, tình hình cụ thể và tỉ mỉ gặp mặt sẽ bàn bạc sau, lời nói có chút thành khẩn.
Tần Tang nhớ lại một phen, không nhớ ra là mình biết vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ nào gọi là Vu Đại Nhạc.
Sau khi hắn đột phá Trúc Cơ, ngoại trừ Ngu chưởng môn và Ôn sư huynh, Củng sư huynh, cũng không có tiếp xúc qua với các tu sĩ Trúc Cơ kỳ khác, sau khi nhận được Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương lại bế quan khổ tu, khoảng thời gian ba năm này ngay cả sư môn cũng chưa từng trở về, khiêm nhường đến không thể khiêm nhường hơn, không biết người này la tìm tới chính mình.
Đại trạch Vân Thương bát ngát không ngớt, ít ai lui tới.
Nghe nói bên trong tồn tại nhiều di chỉ cổ tu chưa hề bị phát hiện, cất giấu rất nhiều trọng bảo, thường xuyên nghe được tin tức có người đại phát hoành tài, trong đó thật giả khó phân biệt.
Bây giờ chính là thời điểm then chốt để Tần Tang tu luyện Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương, không có hứng thú gì với việc thăm dò di chỉ, lập tức lưu lại lời từ chối nhã nhặn, đánh trở lại Truyền Âm Phù, xuống núi ăn vài vỉ bánh bao thịt, lại lần nữa quay trở về động phủ.
Lại qua hai tháng, cuối cùng Tần Tang cũng đã có thể hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng của kiếm phệ, nhập định tùy ý, có thể tiến hành bước tiếp theo, quán tưởng ra Sát Phù, dẫn sát lục chi ý nhập vào Nguyên Thần, tế luyện linh kiếm!
Miếng Sát Phù đầu tiên trong công pháp, còn kém xa bốn miếng hung tàn phía sau, hơn nữa trong ba năm qua, Tần Tang đã sớm suy diễn qua vô số lần, có thể nói là vạn sự sẵn sàng chỉ thiếu gió đông.
Thần thức chạm đến công pháp trong đầu, nhanh chóng quán tưởng ra miếng Sát Phù đầu tiên trong Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương.
Tinh thần Tần Tang nhập định, bên trong ý nghĩ "Ầm" một tiếng, chỉ còn sót lại miếng Sát Phù này.
Mỗi một nét của Sát Phù đều được viết bằng Sát Lục Chi Kiếm, dẫn dụ kinh thiên sát ý vào trong nét bút, Tần Tang nhìn tiếp từng nét từng nét, không khỏi miệng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, tinh thần cũng chấn động, như thể nhìn xem một vị kiếm khách tuyệt thế giết sạch hết thiên hạ sinh linh chỉ với thanh kiếm trong tay.
Sát ý của Tần Tang nhất thời tràn đầy trong lồng ngực, tựa như chính mình đang hóa thân thành vị kiếm khách này, thế gian đều là kẻ địch, khó mà tự kiềm chế, muốn giơ cao lợi kiếm lên, trảm phá mọi thứ.
Mười bước giết một người, ngàn dặm bất lưu hành!
May mắn thay, từ đầu đến cuối phật ngọc vẫn luôn ổn định bản tâm của hắn, giúp cho thần trí của hắn không bị mất phương hướng bên trong Sát Phù.
Quán tưởng Nguyên Thần, giác ngộ Sát Đạo.
Theo thời gian trôi qua, Ô Mộc Kiếm được gửi gắm bên trong Nguyên Thần đột nhiên bắt đầu chuyển động.
Ba năm qua, trên thân kiếm đã bị Tần Tang khắc họa vô số phù văn, thời điểm lúc Tần Tang bắt đầu quán tưởng Sát Phù, những phù văn này đã muốn cùng Nguyên Thần hóa thân vào trong hoả lò, mượn sát ý luyện kiếm!
Tiếp tục quán tưởng, sát lục chi ý xâm nhập vào Nguyên Thần, bao trùm lấy linh kiếm.
Trong chốc lát, phù văn sáng lên thần quang rực rỡ, chỉ nghe một tiếng "Két" giòn vang, một vết nứt xuất hiện ở phần đuôi của chuôi kiếm mắt thường khó mà phân biệt được, nơi này cũng không phải là vị trí bản thể của mảnh vỡ pháp bảo, mà chính là nơi yếu ớt nhất của Ô Mộc Kiếm.
Ô Mộc Kiếm dường như kêu gào thảm thiết.
-A!
Lúc này, Tần Tang đột nhiên thoát ra từ trong nhập định, trên người nhễ nhại mồ hôi, vẻ sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt, hẳn là đến từ cơn đau kịch liệt của Nguyên Thần khi trực tiếp từ trong nhập định bức ép đi ra.