Chương 211: Vu Đại Nhạc
Chương 211: Vu Đại Nhạc
Ba năm nghỉ ngơi, hai năm luyện kiếm.
Hình thái Ô Mộc Kiếm càng ngày càng biến lớn, không còn hàm kiếm lẫn chuôi kiếm nữa, những tạp chất bám trên thân kiếm đều đã bị Tần Tang chậm rãi luyện hóa hết, cuối cùng biến thành kiếm phôi thuần túy.
Kiếm phôi trôi nổi trước mặt Tần Tang, phủ lên một lớp màu xanh biếc, thân kiếm thon dài tinh tế, hình thái tuyệt mỹ, tinh thuần đến cực điểm, nhìn qua trông rất giống một khối bảo ngọc lục sắc mê hoặc lòng người.
Chiếc kiếm này chính là mảnh vỡ của pháp bảo Bản Nguyên, vốn đã từng bị tu sĩ Kim Đan dùng Đan Hỏa tế luyện, Tần Tang mượn sát ý trong đó, dày công cực khổ ma luyện gần hai năm, cuối cùng cũng đã đã đạt đến yêu cầu của "Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương".
Công pháp tầng thứ nhất cũng không khó, là bước cơ sở để có thể tu luyện công pháp.
Chỉ cần đem phần thân của linh kiếm đã được tế luyện xong xuôi khắc họa Sát Phù là có thể chân chính bước vào con đường tu luyện.
Thế nhưng Tần Tang lại không nghĩ tới chuyện bản thân bị kẹt ở bước cuối cùng này.
Trong suốt hai năm qua, hắn đã nhìn đến quen thuộc từng nét vẽ của Sát Phù này, lúc bình thường cũng có thể tự tưởng tượng ra hình ảnh nó rõ ràng, cũng giống như công pháp bên trong nó vậy. Thế nhưng vấn đề là, hắn không có cách nào đem Sát Phù khắc sâu lên thân kiếm, luôn luôn cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm.
Bế quan trong động phủ ròng rã hai tháng trời, Tần Tang đã thử nghiệm đủ mọi cách, thế nhưng mãi vẫn chưa có chút tiến triển nào.
Công pháp không thể đột phá, tu vi của hắn bị ngưng trệ toàn bộ, không có cách nào tiến thêm được nữa.
Mà cũng vì như thế, hiện tại công lực của hắn thậm chí còn không sánh bằng lúc vừa mới đột phá Trúc Cơ kỳ.
'Ong ong...'
Ô Mộc Kiếm dường như cảm nhận được tâm trạng phiền loạn của Tần Tang hiện tại, nên nó khẽ run run, phát ra tiếng kiếm thanh nhẹ, trên thân kiếm cũng đồng thời tỏa ra một tầng huyết quang.
Tu luyện xong "Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương", kiếm khí của Ô Mộc Kiếm cuối cùng lại biến thành sắc hồng kinh diễm, tiên diễm như máu, đằng đằng sát khí.
So với bản thể ban đầu thì thì Ô Mộc Kiếm bây giờ trông nhỏ hơn một vòng, thế nhưng trải qua tế luyện sát ý, rồi sau đó lại được đi tẩy rửa ô uế, dù là uy lực hay phẩm chất đều hơn một bậc so với lúc trước.
Kiếm khí tung hoành, ánh sáng như lôi điện.
Kiếm khí Ô Mộc Kiếm được ngưng tụ đến cực hạn, nếu như hoàn toàn bộc phát, nó có thể triệt để hóa thành một thanh huyết hồng phi kiếm, tuy mắt thường không thể nhìn ra được, thế nhưng một tầng sáng bao quanh bên ngoài hẳn là do kiếm khí hư ảo tạo ra, không chỉ ẩn chứa ý niệm muốn thu hồn đoạt phách, mà độ sắc bén của kiếm khí cũng vượt xa so với trước đây.
Sau khi đã đột phá được tầng thứ hai của “Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương”, bộ công pháp sẽ còn được bổ sung thêm một môn thần thông nữa, tên gọi là: Nhân Kiếm Hợp Nhất, Độn Ảnh Vô Hình.
Bởi vì mãi không thể đột phá được tầng thứ hai của nó, nên Tần Tang chỉ có thể ngồi suy đoán tác dụng của bộ môn thần thông này. Nghe khá giống như là một loại kiếm độn, mà không phải là sát chiêu.
Mặc dù Phi Thiên Toa có thể dùng để đi xa đường dài, thế nhưng tốc độ lại không nhanh. Ví dụ như khi đối kháng với tu sĩ có cùng cảnh giới tu luyện, nếu như tình hình chiến đấu gặp bất lợi, như thế rất khó có thể dựa vào nó để thoát khỏi được địch thủ.
Sau khi tu luyện thành công “Chỉ Huyền Kiếm Quyết”, vậy thì cũng có thể ngự kiếm phi hành, kiếm tu độn thuật cũng sẽ đạt đến đỉnh cao trong số các loại độn thuật.
Năm năm qua, Tần Tang thừa dịp bản thân đang nhàn hạ nên đã đem “Chỉ Huyền Kiếm Quyết” tu luyện thành công, nắm giữ được kiếm quyết bên trong kiếm độn chi thuật, hy vọng sẽ không xảy ra xung đột cùng với “Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương”.
Lúc này, Tần Tang đột nhiên nhớ tới lời khuyên của Củng sư huynh: Yêu cầu tất yếu của môn công pháp này chính là sát ý phải tăng đến mức cực hạn, nếu như chỉ có Sát Phù thì không đủ, thân thể cần phải nhập Sát Đạo nữa thì mới có hy vọng được.
Tần Tang có chút tỉnh táo hẳn ra, chỉ ngồi nghĩ ngợi ra ngoài không khí như thế thì chẳng khác nào bàn chuyện binh lược trên giấy, phải cách một tầng nữa mới có thể thành công.
Chẳng lẽ là phải lĩnh ngộ Sát Đạo trong chiến đấu thì mới hoàn toàn đúc được Sát Phù ư?
Tính đi tính lại, cuối cùng Tần Tang quyết định thử xuất quan một lần, thế nhưng đối thủ thì phải lựa chọn cho kỹ càng.
Nếu như công lực quá yếu, tạo nên thế cục nghiền ép, chỉ sợ khó có hiệu quả. Nhưng nếu như địch thủ cũng là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, sức lực hắn hiện tại cũng không thể sánh bằng người ta, năm năm qua một mực ở đây luyện kiếm, dưỡng kiếm, thế nhưng vẫn không tăng lên một chút nào, vậy nên cho dù có mấy món pháp khí, cũng khó có thể giành được phần thắng.
Vả lại, hắn cũng không thể tự nhiên chạy ra đường lớn, tùy tiện gặp phải một người nào đó thì liền đi khiêu chiến người ta được.
Nghĩ tới đây, Tần Tang quyết định dùng khoảng thời gian trong vài ngày, đem mấy môn pháp chú mà bản thân đã nắm kỹ cẩn thận cắt tỉa lại một lần, rồi sau đó phong bế động phủ, lần đầu tiên trong năm năm vừa qua trở lại Thiếu Hoa Sơn.
Hoa đào ở Kiếm Môn Quan vẫn tiên diễm như vậy, có vài nữ đệ tử từ xa hành lễ với hắn, thế nhưng Tần Tang hoàn toàn chẳng quen ai, không biết có phải là những đệ tử mới nhập môn hay không.
May mắn sao, Ôn sư huynh vẫn còn là quản sự của Đạo Môn Phong.
-Trang Nghiêm bị ngươi làm cho kinh động rồi.