Chương 212: Thanh Đình Sư Tỷ
Chương 212: Thanh Đình Sư Tỷ
Ôn sư huynh rót một chén trà cho Tần Tang, nghe hắn hỏi chuyện về Trang Nghiêm thì cười nói:
-Động phủ Điên Vân Sơn cũng không tệ, ta để cho hắn đi đến chỗ đó trong nom vườn thuốc thôi mà. Tiểu tử này suy nghĩ rõ ràng, tâm tính trầm ổn, đối với giới tu mà nói, đến Trúc Cơ cũng không thể làm được, coi như có thể hưởng lạc nhất thời, nhưng sao có thể lâu dài được? Chính hắn cũng đã nói hắn cảm thấy rất hổ thẹn khi gặp ngươi, mấy năm nay một mực tại bế quan tu luyện khổ cực, cứ ở lì trong đó mãi không ra ngoài, trông rất có phong thái của ngươi lúc đang ở Luyện Khí kỳ đấy.
Tần Tang không khỏi nhớ tới quãng thời gian cô quạnh ở Địa Trầm Động, bất giác lắc đầu cảm thán.
Ai mà ngờ được, cho đến bây giờ hắn cũng chưa từng buông lỏng bản thân, năm năm dài thống khổ tu luyện Nguyên Thần, cũng chỉ là để có được một cơ hội lĩnh ngộ nó.
Nghe được mục đích Tần Tang ghé thăm, Ôn sư huynh trầm ngâm một lát rồi nói:
-Nếu như Tần sư đệ muốn chiến đấu bên trong lịch luyện, thì nơi tốt nhất để làm chuyện đó không gì khác ngoài Cổ Tiên chiến trường, chỉ là đối với tu sĩ sơ cấp Trúc Cơ kỳ mà nói, bên trong đó tồn tại rất nhiều nguy hiểm mà không ai có thể nói trước được, Tần sư đệ ngươi tốt nhất là nên tìm hiểu cho rõ ràng, chuẩn bị thêm một ít thủ đoạn để bảo toàn tính mạng đi. Nếu như ở trong sư môn, chỉ có thể đi cùng Chưởng môn sư huynh để xem xét sự vụ trừ yêu diệt ma, ở bên trong Vân Thương đại trạch có ẩn giấu một ít Yêu Linh thú sơ cấp, thần tính mới được khai phá, dã tính tuy đã biến mất nhưng vẫn chỉ có thể dựa vào bản năng mà điều khiển cơ thể, đôi lúc có thể gây ra sóng gió, rất thích hợp cho sư đệ tập luyện.
Lời Ôn sư huynh nói cũng trùng khớp với ý tứ của Tần Tang, hắn cũng suy xét kỹ lưỡng, yêu thú thì không có những món pháp khí kỳ dị của nhân loại, cho dù có bản mệnh có thần thông quảng đại đến đâu, suy cho cùng cũng chỉ là tay không đánh giặc.
Tần Tang cùng Ôn sư huynh uống một ít trà, hai ngươi trò chuyện giao lưu việc tu luyện với nhau, Tần Tang cũng góp nhặt được ích lợi không nhỏ, đang muốn đứng dậy rời đi, đột nhiên thần sắc hơi động, quay đầu nhìn ra hướng cửa điện.
'Vút!'
Một tràng âm thanh xé gió vang lên, theo sau đó là một đạo độn quang phi nhanh đến, là một tu sĩ trung niên dáng vẻ vội vàng, thần sắc tựa hồ có chút lo lắng, cất bước tiến vào trong điện, vừa nhìn thấy Tần Tang, thần sắc nhất thời dừng lại một chút.
Ôn sư huynh cụng chén rồi đứng lên, cười nói:
-Vu sư đệ đã lâu không đến tam bảo điện, hôm nay sao lại có nhã hứng tới nơi này?
Họ Vu?
Tần Tang thần sắc hơi động, khi vừa mới nhìn bộ dáng của người này, hắn cũng có một chút kinh ngạc, bởi vì hắn đã từng thấy qua người này.
Lúc ấy những người vượt qua Bảo Hồ Lô Huyễn Cảnh tổng cộng có bảy, ngoại trừ Tần Tang, Chử Vấn Kiếm, Hà Mộc, Củng sư huynh cùng Triệu lão giả, còn có hai vị trung niên tu sĩ nữa.
Chỉ là lúc ấy bọn hắn cùng với Ngu chưởng môn giao lưu trò chuyện, Tần Tang cũng không biết họ tên của hai người kia, mà vị Vu tu sĩ đang đứng trước mặt hắn bây giờ, chính là một trong số hai người đó.
Nhìn thấy người này, Tần Tang chợt nhớ lại, trong hai năm qua người truyền cho hắn mấy đạo Truyền Âm Phù Vu Đại Nhạc, chẳng lẽ là tên này?
-Ngôn từ của Ôn sư huynh vẫn sắc bén như vậy.
Vu tu sĩ hình như có chút quen biết với Ôn sư huynh, đùa vui một chút, sau đó không e dè hướng tầm nhìn sang phía Tần Tang mà nói:
-Coi như ngươi đoán đúng, lần này ta đến đây, quả thực là có mục đích khác. Tần sư đệ, từ biệt mấy năm nay, ngươi còn nhớ đến ta không?
-Tần Tang khấu kiến Vu sư huynh.
Tần Tang trong lòng vẫn còn suy nghĩ chuyện Truyền Âm phù, đứng lên chắp tay một cái.
Vu Đại Nhạc đi tới, cười nói:
-Tần sư đệ thật sự là thâm tàng bất lộ, hành tung bí mật, hai năm này ta để lại mấy đạo Truyền Âm phù, thậm chí còn tự thân đi đến Hồi Long quán một chuyến, vậy mà không gặp được sư đệ dù chỉ một lần. Lần này nếu không phải vừa đúng lúc nghe đệ tử Kiếm Môn Quan nói rằng Tần sư đệ mới vừa về núi, chỉ sợ lại bỏ lỡ lần gặp mặt cùng Tần sư đệ.
Tần Tang nghe vậy, biểu hiện trên mặt vô cùng kinh ngạc, thắc mắc hỏi:
-Truyền Âm Phù kia là do Vu sư huynh truyền đi sao?
Vu Đại Nhạc nhíu mày một cái, biết được chỗ không bình thường ở đây:
-Tần sư đệ không nhận ra ta ư?
Tần Tang vẻ mặt xấu hổ, quay đầu nhìn sang phía Ôn sư huynh.
Ôn sư huynh ngồi một bên, sớm đã rõ ràng mọi chuyện, nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Tần Tang, chỉ biết lắc đầu cười cười nói với Vu Đại Nhạc:
-Vu sư đệ, cho ngươi đến Đạo Môn Phong giảng đạo thêm, ngươi chê kiếm được ít linh thạch nên không nguyện ý, Tần sư đệ cũng có thể là không nhận ra ngươi thật. Hắn luyện đến tầng thứ chín của Luyện Khí kỳ mới cầm kiếm ý nhập môn, sau khi nhập môn vẫn ở lỳ trong Địa Trầm Động khổ tu, chỉ có lúc các vị sư đệ đến Đạo Môn Phong giảng đạo, hắn mới trở về núi một chuyến. Nếu ta không phải là quản sự của Đạo Môn Phong, có khi đến một năm cũng không gặp được hắn một lần. Sau khi đột phá được Trúc Cơ kỳ năm năm trước, hắn ngày càng chăm chỉ khổ luyện, trong khoảng thời gian này hắn chỉ ở trong động, cũng không có trở lại sơn môn lấy một lần, Vân Vụ Trà ta để dành cho hắn cũng mốc meo hết cả rồi.
-Thì ra là thế, hóa ra là do bản thân cam chịu được vất vả, toàn tâm toàn ý khổ luyện công pháp nên Tần sư đệ mới có thể vượt qua được Hồng Trần hồ lô khảo nghiệm ở Luyện Khí kỳ. Có thể có được tính cách như thế, tiền đồ của Tần sư đệ sau này chắc chắn sẽ rộng mở không ít!