Chương 213: Rất Thích Nghe
Chương 213: Rất Thích Nghe
Vu Đại Nhạc một mặt bội phục chắp tay với Tần Tang, nghĩ đến chuyện lúc trước mình tận lực lưu lại họ tên ở trên Truyền Âm Phù, nhịn không nổi mà cười lớn:
-Lúc trước không nhận ra cũng không sao cả, giờ nhận lại cũng không muộn. Tên của ta Tần sư đệ đã biết rõ, lần này tới tìm Tần sư đệ, chính là vì chuyện Truyền Âm Phù, không biết Tần sư đệ có thời gian rảnh rỗi, cùng đi với ta đến động phủ uống một chén trà, cho ta cơ hội được làm quen quan hệ một chút.
Đã trực tiếp tìm tới cửa như vậy rồi, lại còn là đồng môn sư huynh nữa, chung quy cũng phải biết giữ lấy thể diện một chút.
Tần Tang không trực tiếp mở miệng từ chối, chỉ tạm biệt Ôn sư huynh, đi theo Vu Đại Nhạc đến động phủ của hắn.
Trên đường đi, Tần Tang nghĩ lại chuyện Vu Đại Nhạc lưu lại mấy cái Truyền Âm Phù kia, nội dung cơ bản khá giống nhau, đều là mời hắn cùng đi đến Vân Thương đại trạch thăm dò di chỉ cổ một chuyến, đã hai năm trôi qua, chẳng lẽ vẫn chưa xuất phát sao?
Không biết vị Vu sư huynh này có ý gì với hắn, mà lại cứ cố chấp như thế.
Cảnh giới của Vu Đại Nhạc tuy rằng cũng là Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng hắn cũng có thể dựa vào thực lực bản thân vượt qua Bảo Hồ Lô Huyễn Cảnh, hơn nữa thoạt nhìn cũng là người thích giao du đây đó, vậy nên thực lực cũng không thể xem thường.
Người này nhờ mình giúp một tay, chuẩn bị lâu như vậy, mãi vẫn chưa động thủ, cái di chỉ cổ kia sợ là không đơn giản.
Tần Tang có thể tự tin rằng bản thân có một ít thủ đoạn bảo mệnh, thế nhưng tu vi so với tu sĩ Trúc Cơ kỳ lâu năm kia thì vẫn còn kém xa, nếu như ở chỗ di chỉ cổ kia xảy ra bất trắc, người nguy hiểm nhất chắc chắn là hắn.
Hơn nữa, coi như có thể thật sự tìm được bảo vật trong cái di chỉ cổ kia, cũng chưa chắc đã đến phiên hắn.
Mục đích hiện tại của hắn rất rõ ràng, thời gian năm năm đã đủ lâu rồi, mau chóng khắc họa thành công Sát Phù đầu tiên, bắt tay vào tu luyện mới là chính sự, còn lại đều ném qua một bên.
Hạ quyết tâm từ chối Vu Đại Nhạc, Tần Tang sắc mặt trầm tĩnh trở lại, quan sát động phủ của Vu Đại Nhạc.
Động phủ Vu Đại Nhạc nằm kín đáo ở phía trên một ngọn núi, thế nhưng khoảng cách lại rất gần Thiếu Hoa Sơn, từ động phủ của hắn nhìn ra có thể lờ mờ thấy được đền thờ bên trên Thiếu Hoa Sơn.
Bên trong động phủ không hề có Linh Nhãn, mặc dù so ra còn kém xa động phủ của mèo trắng kia, nhưng nếu so sánh với bên ngoài Linh Nhãn động phủ thì cũng không kém hơn là bao, như vậy có thể thấy linh mạch phía bên dưới Thiếu Hoa Sơn kinh người đến mức nào.
-Động phủ thô sơ, để cho Tần sư đệ chê cười rồi.
Vu Đại Nhạc mở động phủ ra, dẫn Tần Tang đi vào.
Tòa động phủ kia của Tần Tang đơn sơ giống như sơn động vậy, khác biệt với động phủ của Vu Đại Nhạc, rất chú trọng việc thiết kế, cái bàn, hương án, bình phong, tranh chữ lịch sự tao nhã đến kỳ lạ.
Vu Đại Nhạc pha một tách trà thơm, hai người nhàn hạ nói vài câu, cuối cùng Vu Đại Nhạc mới vào vấn đề chính.
-Chuyện được viết bên trong Truyền Âm Phù, không biết Tần sư đệ có ý tưởng gì không?
Tần Tang đặt chén trà xuống, nghi ngờ nói:
-Vu sư huynh, không phải là sư đệ ta coi nhẹ bản thân. Ngày đó ở trong Hồng Trần hồ lô huyễn cảnh, ngươi cũng có mặt, chắc hẳn cũng biết rõ căn cơ ta bị hao tổn, thực lực so với sư huynh các ngươi còn kém xa nhiều. Hơn nữa tu sĩ Trúc Cơ kỳ bên trong Thiếu Hoa Sơn cũng không phải là ít, mỗi vị thực lực đều vượt xa ta, không biết sư huynh vì cái gì mà lại chọn ta?
-Chọn Tần sư đệ, tất nhiên là bởi vì Tần sư đệ có chỗ hơn người rồi.
Vu Đại Nhạc chỉ chỉ chính mình đầu mình mà nói:
-Tần sư đệ có thể vượt qua khảo nghiệm Hồng Trần hồ lô, ta liền chọn ngay được đệ. Tần sư đệ có thể không biết, bên ngoài chỗ di chỉ cổ kia có một tầng âm phong kết giới, bên trong lại có ma âm xung kích thần trí, loại ma âm này vô cùng quỷ dị, dường như trực tiếp vang lên từ bên trong đầu, nhiễu loạn Nguyên Thần, bình thường pháp khí không có chút tác dụng nào với nó. Chính vì như thế, nếu tâm tính không vững thì không thể nào xuyên qua tầng kết giơi này.
Trên đời này lại tồn tại một loại kết giới kỳ quái như vậy sao?
Khó trách lại tìm tới chính mình, Tần Tang thầm nghĩ:
-Ta nhớ hôm đó còn có Củng sư huynh cùng với những người khác nữa, không biết Vu sư huynh vì cái gì mà không tìm ba sư huynh bọn họ? Còn có những đồng môn khác, số lượng người chưa hề tham gia Hồng Trần hồ lô huyễn cảnh khảo nghiệm còn nhiều hơn nữa.
-Đều đã gặp qua.
Vu Đại Nhạc cười khổ một tiếng:
-Chỗ di chỉ cổ kia, phía sau tầng âm phong kết giới, còn có một trận pháp cấm chế, vô cùng kiên cố, không phải dùng sức một người là có thể phá giải. Không chỉ Tần sư đệ, mấy vị khác, ta với cả Thanh Đình sư tỷ cũng đều đã gặp qua. Trương sư đệ bị sư môn điều động, đã đi Cổ Tiên chiến trường rồi. Củng sư huynh nói rằng tuổi tác đã cao, từ bỏ tiên đồ, kiên quyết từ chối lời mời của ta. Triệu sư huynh lại càng là tuổi già sức yếu, đã về quê nhà làm phú ông rồi, không thể liên lạc được. Đồng môn bên trong Trúc Cơ kỳ tu sĩ cũng không phải ít, phần lớn cũng có thể sánh ngang với Tần sư đệ, thâm tàng bất lộ, thế nhưng ta lại không quen biết bọn họ, cũng chẳng biết tâm tính bọn họ rốt cuộc là như thế nào, hiện tại đã mời Ngô Nguyệt Thăng Ngô sư đệ, nhưng nhân số vẫn còn chưa đủ.
-Thanh Đình sư tỷ cũng đi?
Nghe được cái tên này, sắc mặt Tần Tang chấn động, hắn biết rõ người này.
Lúc hắn đang ở Luyện Khí kỳ, hắn rất thích nghe các vị sư thúc giảng đạo ở Đạo Môn Phong, và trong đó có nàng, bất quá lúc trước phải gọi là Thanh Đình sư thúc mới đúng.