Chương 2091: Sạch sẽ (thượng)
Chương 2091: Sạch sẽ (thượng)
Vầng sáng Phù Đồ Tháp chạm đến cửa ánh sáng Linh Lung Bảo Tháp, lặng yên không một tiếng động dung hợp vào tường ánh sáng, Tần Tang và Lưu Ly bao phủ trong vầng sáng cũng xuyên qua theo, thuận lợi đi vào trong tường sáng.
Tâm thần Tần Tang căng cứng hơi buông lỏng xuống.
Bước vào Linh Lung Bảo Tháp, trong nháy mắt ồn ào náo động phía sau đều bị ngăn cản bên ngoài, trong Linh Lung Bảo Tháp yên tĩnh dị thường, ba động hoả diễm không ảnh hưởng tới bên trong.
Kim quang chói mắt giảm đi, Tần Tang phát hiện phía trước là một đường hành lang không quá dài, cuối cùng tựa hồ là một đại sảnh.
Chất liệu đường hành lang giống với Linh Lung Bảo Tháp, tản ra quang trạch ngọc thạch, bởi vậy toàn bộ đường hành lang đều là màu thất thải lộng lẫy.
Tần Tang thôi động thần thức, nhanh chóng đảo qua vách tường đường hành lang, cũng không cảm giác được nguy hiểm gì.
Bên trong hết thảy bình thường, tựa hồ ngay cả cấm chế cũng không có.
Nhưng Tần Tang biết rõ, nơi này khẳng định không đơn giản như vậy, trong vách tường giấu giếm huyền cơ, chỉ là hắn nhìn không ra mà thôi.
Đúng lúc này, Tần Tang cảm giác được Phù Đồ Tháp trên lòng bàn tay run nhẹ, cảm ứng rõ ràng hơn, mục tiêu tựa hồ không ở tầng này, mà là ở tầng trên, khả năng là đỉnh tháp.
Tần Tang ngẩng đầu nhìn một chút, lấy ra Phi Tuyết Đan thu được từ Ân điện chủ, phân cho Lưu Ly và hóa thân, có thể khôi phục một chút là được. Tiếp đó một ngựa đi đầu xông vào, xác nhận không có gì dị thường, ra hiệu Lưu Ly đuổi theo, nhanh chóng xuyên qua đường hành lang, thấy được cảnh tượng trong đại sảnh.
Cảnh trước mắt khiến hai người rất là ngạc nhiên.
Trong đại sảnh đúng là rỗng tuếch.
Đừng nói pháp bảo, đan dược, ngay cả pho tượng, bích hoạ cũng không có, muốn từ trong dấu vết ở đây phân tích ra lai lịch Linh Lung Bảo Tháp và không gian bia đá càng là hi vọng xa vời.
Đúng lúc này, Linh Lung Bảo Tháp bỗng nhiên chấn động.
Tần Tang nhìn lại, bên ngoài tường ánh sáng đã loạn thành một bầy, có thể nói là quần ma loạn vũ.
Một đám yêu ma đang ra sức, thoát khỏi khí lãng hoả diễm.
Bọn họ hao phí tinh lực to lớn như vậy, từ chỗ sâu hoả diễm kéo ra được Linh Lung Bảo Tháp, lại bị người khác hái đi quả ngọt, sao lại cam tâm?
Đáng hận hơn chính là, Linh Lung Bảo Tháp đơn độc để Tần Tang và Lưu Ly đi vào, lại ngăn những người khác ở bên ngoài, một hồi đi vào, sợ là chẳng còn sót lại gì.
Tần Tang tuy có Linh Bảo, bọn họ người đông thế mạnh, chỉ cần chú ý phòng bị, chưa chắc sẽ sợ.
Trong lúc nhất thời, Tần Tang và Lưu Ly thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt đám người. Một đám yêu ma đồng tâm hiệp lực trước nay chưa từng có, điên cuồng công kích.
Linh Lung Bảo Tháp phá phong ra, hoả diễm trong sân khấu đã là nỏ mạnh hết đà.
Dưới chúng yêu ma hợp lực công kích, hỏa diễm liên tiếp mẫn diệt, một vòng hoả hoàn quay chung quanh bảo tháp rất nhanh tiêu hao hầu như không còn, chỉ còn một tầng bình chướng ánh sáng.
Lấy Thiên Bằng đại thánh cầm đầu, chúng yêu ma cùng thi triển thần thông, từng đạo công kích như mưa rơi vào trên tường ánh sáng.
Thiên Bằng đại thánh đã biến lại thân người, thần sắc cực kỳ âm trầm, ánh mắt giống như tiễn, phảng phất có thể xuyên thấu tường ánh sáng, khiến hai người Tần Tang thịt nát xương tan.
Trước đó chưa kịp nhìn kỹ, Tần Tang lúc này mới phát hiện, lại có không ít người quen, bao gồm Tất Phương đã quen biết từ lâu.
Chỉ là không thấy được thân ảnh Hỗn Ma lão nhân, không biết Lão Ma ẩn thân ở một bên, hay là núp ở phía sau chữa thương.
Tần Tang nhíu mày nhỏ bé không thể nhận ra.
Cấm chế trong mây, cốt trận dưới mặt đất, linh hỏa trong động.
Từ bên ngoài vào bên trong, uy lực càng ngày càng mạnh.
Nhưng tường ánh sáng kim sắc không hề kiên cố như trong tưởng tượng, bị chúng yêu ma không ngừng công kích, kim quang dần dần xuất hiện dấu hiệu ảm đạm. Linh Lung Tháp chấn động theo, thời gian kéo dài có thể sẽ ngắn hơn dự đoán.
Cái này quá không hợp lẽ thường!
Thế sự vô thường.
Ngoài ý muốn luôn luôn bất ngờ tới.
Nếu như bọn Đồng Linh Ngọc không kịp thời đuổi tới, hắn nhất định phải trước khi tường ánh sáng kim sắc vỡ vụn, điều tra rõ bí mật Phù Đồ Tháp cùng Linh Lung Bảo Tháp.
Nếu có thể chưởng khống Linh Lung Bảo Tháp, hết thảy nan đề sẽ giải quyết dễ dàng!
Nghĩ đến đây, Tần Tang không chần chờ nữa, thân ảnh chớp liên tục, phóng tới hướng cầu thang.
Lưu Ly theo sát phía sau.
Hai người nhanh chóng đi lên tầng trên Linh Lung Tháp.
Tầng thứ hai, tầng thứ ba, tầng thứ tư. . .
Đảo mắt leo lên tầng thứ sáu, còn sót lại tầng cuối cùng.
Bầu không khí càng thêm ngưng trọng.
Tần Tang và Lưu Ly nhìn nhau cười khổ, sáu tầng trước vậy mà đều trống không!
Bọn hắn vận dụng Linh Bảo, chọc giận một đám yêu ma, mạo hiểm xông vào Linh Lung Bảo Tháp, nếu không thu hoạch được gì nói ra ai sẽ tin?
Chỉ mong tầng thứ bảy đừng để bọn hắn thất vọng.
Tần Tang hít sâu một cái, bước nhanh lên cầu thang, rốt cuộc thấy được đồ vật mà sáu tầng trước không có.
Trung tâm tầng thứ bảy có một ngọc đài hình tròn.
Trên đài ngọc đặt ba bảo vật.
Nhìn thấy những thứ này, ánh mắt hắn lập tức bị bảo vật bên trái hấp dẫn, thần sắc lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, còn có mấy phần kinh ngạc.
Đây chính là mảnh vỡ sát kiếm mà Tần Tang không thể quen thuộc hơn.
Mà không phải một mảnh.
Đúng là hai mảnh vỡ sát kiếm ghép lại cùng một chỗ!
Không có kiếm linh, mảnh vỡ sát kiếm không cách nào hoàn mỹ dung hợp, vết rạn ở giữa có thể thấy rõ ràng, hai mảnh vỡ cùng tạo thành một chữ "Địa" hoàn chỉnh.
"Địa Sát. . ."
Tần Tang nghĩ đến chữ "Sát" trên mảnh vỡ mình đang nắm giữ, tự lẩm bẩm, "Địa sát chính là tên kiếm này sao?"
Tìm kiếm mảnh vỡ sát kiếm đã lâu, giờ nó bày ở trước mặt.
Tần Tang không nóng lòng tiến lên, nhìn chằm chằm vào mảnh vỡ sát kiếm, lâm vào trầm tư.
Bởi vì, cảnh tượng nơi này hoàn toàn khác đáy U Minh cốc mà hắn nhìn thấy.
U Minh cốc cực kì hoang vu, U Minh khí lại tràn ngập.
So với U Minh cốc, hoàn cảnh trong Linh Lung Bảo Tháp thì tốt hơn nhiều.
Mảnh vỡ sát kiếm kia vốn cắm ở giữa loạn thạch, giống như bị người vội vàng ném vào, mà hai mảnh này giống như có người ung dung không vội để ở đây.
Trọng yếu nhất chính là, công pháp ở đâu?
Ánh mắt Tần Tang sáng lên, đảo qua những bảo vật khác trên đài ngọc.
Một cái hộp ngọc dài mảnh.
Một viên ngọc giản.
Trong hộp ngọc ẩn ẩn lộ ra bốn đạo sợi tơ dài nhỏ lục sắc oánh quang.
Tần Tang lướt qua hộp ngọc, nhìn về phía ngọc giản, vẫy tay.
Không có gì bất ngờ xảy ra, ngọc giản chấn động, bay vào tay Tần Tang.
Tần Tang thôi động thần thức, nhanh chóng quét qua nội dung trong ngọc giản, vẻ kinh ngạc ngong mắt càng ngày càng đậm, lập tức rút tâm thần ra, quay đầu nói với Lưu Ly: "Nhanh đưa tin cho Giang điện chủ, nơi này nguy hiểm, nhanh chóng rút lui!"
Leo lên tầng thứ bảy, Lưu Ly đứng bất động tại cầu thang, đối mặt bảo vật, thần sắc vẫn thanh lãnh như cũ, không có gợn sóng gì, trong mắt không có tham niệm chút nào.
Nghe Tần Tang nói, Lưu Ly khẽ giật mình, không rõ cho lắm, nhưng tin tưởng Tần Tang sẽ không nói nhảm, lập tức lấy ra Kim Thiềm mà Giang điện chủ đưa cho nàng, nhẹ gảy phần lưng nó.
'Ba!'
Kim Thiềm nhả châu.