Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 220 - Chương 220: Công Pháp Chính Là Công Cụ

Chương 220: Công Pháp Chính Là Công Cụ Chương 220: Công Pháp Chính Là Công Cụ

Về sau suy nghĩ một chút, Tần Tang lại lựa chọn trực tiếp chiến đấu trong Sát Phù, lập tức sát ý tràn đầy ngực, tâm trí vẫn tỉnh táo như vậy, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng, nhìn Bạch Tê yêu thú như nhìn một cỗ thi thể.

Ô Mộc Kiếm phát ra một tiếng vang dài, huyết sắc kiếm khí tăng vọt, hướng về phía Bạch Tê yêu thú, sát ý kiên quyết.

Bên trong hai mắt Bạch Tê yêu thú lóe lên vẻ sợ hãi, ngay sau đó đột nhiên lắc đầu, thoát ra khỏi ảnh hưởng của sát khí bên trong, vẻ mặt hung hãn nhìn chằm chằm Ô Mộc Kiếm, ngửa mặt lên trời gào thét.

Cùng lúc đó, bên trên sừng tê giác lại lần nữa thoáng hiện sóng nước hình tròn, nhưng khác với lần trước, lần này sóng nước xuất hiện trong nháy mắt ngưng tụ thành một thanh sắc bén, hung hăng đâm về phía Ô Mộc Kiếm.

Trong mắt Tần Tang chỉ còn lại Bạch Tê yêu thú, hắn ra lệnh ác quỷ ngăn cản Bạch Tê yêu thú, để tránh nó trốn khỏi Thập Phương Diêm La Trận, sau đó đem hoàn toàn tâm ý của mình kết nối với Ô Mộc kiếm.

Vào lúc này, cả người hắn dường như hóa thân thành một thanh kiếm, chém hết mọi kẻ địch trên thế gian!

Sát Đạo bao hàm toàn diện, cũng có ngàn vạn đại đạo.

Tần Tang không biết con đường chính xác để tu luyện Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương là gì,thậm chí mỗi một người tu luyện sẽ chọn một con đường khác nhau.

Lúc Thanh Trúc tiền bối tu luyện bộ công pháp kia,vì để tham ngộ Sát Phù mà có thể hướng thân về Sát Đạo, không quản đối phương là nam nữ, già trẻ, tu sĩ hay là phàm nhân, đều một kiếm giết chết, cuối cùng rơi vào ma đạo; cũng có thể xâm nhập vào hiểm cảnh để tìm sinh trong cửa tử, trừ bỏ e ngại trong lòng, trảm người cũng có thể tự trảm ta; cũng có thể một người một kiếm, cầm kiếm mà đi, chỉ cầu cho ý niệm thông suốt; cũng có thể là lấy giết cản giết.....

Nhưng đây khẳng định không phải là con đường của hắn.

Nếu như không có Phật ngọc che chở Nguyên Thần, ngăn cản sát ý gặm nhấm,trong chiến đấu quan tưởng Sát Phù,một khi ý thức bị sát ý chiếm giữ, mất đi lý trí, không có cách nào để tỉnh táo phân tích thế cục, trong đầu chỉ toàn giết giết giết khiến cho mình bị rơi vào bên trong tình huống cực kỳ nguy hiểm.

Tần Tang cũng đã suy nghĩ thật lâu rồi mới quyết định thử dạng này một lần.

Nếu như thật sự có hiệu quả thì không thể nghi ngờ con đường này là thích hợp với hắn nhất.

Hắn thấy, Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương chỉ là công cụ giúp hắn thăng tiến tu vi thôi, còn có tấm gương cùa Thanh Trúc tiền bối ở phía trước làm cho hắn thấy được một tia hy vọng dù tư chất thấp kém vẫn có thể Kết Đan được, nên hắn mới lựa chọn bộ công pháp kia, cũng không có hướng tới Sát Đạo nên không có ảnh hưởng nhiều đến cảm xúc.

Chấp niệm trong lòng hắn, chỉ có trường sinh.

Nếu như có thể, Tần Tang không muốn chỉ bởi vì tu luyện công pháp mà ép buộc mình phải thay đổi phong cách hành sự cùng với chuẩn mực của mình.

Giống như là hắn vì để Trúc Cơ được nên cam nguyện làm lô đỉnh,bất luận làm ra cái lựa chọn gì, đều tuân theo tâm ý của chính mình, mà không phải ngơ ngơ ngác ngác,như vậy mới có thể không oán không hối!

Đương nhiên, nếu cùng đường mạt lộ thì lại là chuyện khác.

Sát khí ở bên trong kiếm khí càng ngày càng đậm, nhưng Tần Tang vẫn duy trì tỉnh táo như cũ,nội tâm không có chút ba động nào, chỉ là vì mượn nhờ Sát Phù để mô phỏng sát ý, trong chiến đấu phản chứng lại Sát Phù.

-Ầm!

Tinh thần của Tần Tang đã liên kết cùng với Ô Mộc Kiếm,linh kiếm sát khí ngút trời, ngang nhiên đâm về phía Bạch Tê yêu thú, kiếm khí như đao.

....

Các đệ tử ở trong mỏ linh thạch nơm nớp lo sự suốt một ngày một đêm,mới đầu còn chứng kiến đêm không trung có một đạo độn quang lóe qua,đón lấy đại trạch sóng lớn mãnh liệt của Vân Thương,vị trí của hòn đảo mỏ linh thạch cũng chịu sự ảnh hưởng,luôn luôn chấn động, có thể thấy được chiến cuộc ở nơi xa phi thường kịch liệt.

Nhưng đợi đến khi trời sáng đã triệt để không còn tiếng động gì, mà Tần sư thúc cũng chưa có trở về.

Không có tín hiệu của Tần Tang, bọn họ không dám đi mở đại trận,lại không dám ra ngoài xem xét tình huống diễn biến ra sao,là yêu thú thắng, hay là sư thúc của bản môn thắng?

Thân Hữu Đạo bay ở giữa không trung, vòng sáng bao trùm sát đại trận, trừng lớn hai mắt, giống như hòn vọng phu nhìn chăm chăm về phía nước trời giao tiếp với nhau,trong lòng cầu nguyện liên miên mong Tần sư thúc mau trở lại, cho dù là gãy tay thiếu chân hay là tìm đường sống để trở về cũng tốt.

-Chờ đến rạng sáng, nếu như Tần sư thúc vẫn chưa trở về thì chúng ta sẽ cầu cứu với sư môn!

Thân Hữu Đạo nôn nóng bất an,cuống họng có chút khàn khàn.

Đại tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, đối mặt với một yêu thú có linh trí sơ khai, cũng không thể nào ngay cả năng lực chạy trốn để bảo toàn tánh mệnh cũng không có chứ?

Vạn nhất Tần sư thúc gặp nguy hiểm vì yêu thú, mà bọn họ lại co đầu rụt cổ trốn trong đại trận vẫn không ra,chắc chắn sẽ lọt vào trọng tội của sư môn,niên kỷ của hắn đã không còn nhỏ, sớm đã cắt đứt tâm tư tu tiên,vốn là muốn ở mỏ linh thạch tích lũy thêm chút vốn liếng, trở về cưới mấy phòng kiều thê mỹ thiếp,ngậm kẹo đùa cháu, an ổn sống tốt mấy chục năm nữa, mà ngàn vạn lần không ngờ tới lại xuất hiện loại khó khăn trắc trở này.

Đột nhiên, một cái thân ảnh to lớn đột ngột xuất hiện trong tầm mắt, ở giữa không trung lao vùn vụt tới, chính là con yêu thú hung hãn không gì sánh được, Bạch Tê thú?

-Xong rồi!

Thân Hữu Đạo trong lòng lộp bộp một cái, hai mắt đăm đăm, suýt nữa thì ngất đi.

Đúng lúc này phía dưới có người hô to lên:

-Tần sư thúc thắng, giết chết yêu thú kia rồi!

-Ừm?

Thân Hữu Đạo đã suy nghĩ tới chuyện nên hay không tìm một người nữ tử để truyền lại hương hỏa,nghe vậy vội vàng trừng lớn hai mắt,lúc này mới phát hiện phía dưới thân hình khổng lồ của Bạch Tê yêu thú có một bóng người, không phải là Tần sư thúc thì là ai?
Bình Luận (0)
Comment